Một Thời Hồng Đức Dấu
Yêu
Hàn
Giang
Trong một phút giây bất chợt ngỡ ngàng nào đó một nỗi buồn vô cớ đang len
lén chiếm trọn tâm hồn bạn - khó ai định nghĩa được - phải chăng hình ảnh
của trường xưa lớp cũ đầy ắp những hoài niệm dấu yêu bỗng đâu ẩn hiện chập
chờn trong tiềm thức, xao động trái tim yêu những kẻ xa nhà đã lâu
… Những kỷ niệm đó ... như lăng kính pha lê muôn màu điểm tô khung trời
của ký ức, của nhớ nhung đợi chờ, lo lắng xôn xao, của hờn dỗi duyên dáng,
của những gì đã qua, của những vui buồn khó dấu, của tình Thầy nghĩa Bạn
bền lâu, của những giờ thi thấp thỏm băn khoăn, của ghế đá sân trường hò
hẹn, của tiếng trống tan trường giục giã cho mùa hạ ly biệt
..
Ngày nào bên nhau, thương yêu nồng nàn Mùa hè chia ly,
hanh hao cuộc tình Một đời tương tư chẳng quên, dệt muôn ý thơ Tình
đầu thơ ngây, cho nhau bồi hồi … (Hương Tình
Hạ)
Dòng đời phù du vẫn cứ trôi mãi trôi hoài về một phía … Qua bao thăng trầm
của gió bụi thời gian, mỗi Thầỵ, Cô, bạn bè, mỗi cuộc sống riêng tư, ở
những phương trời cách biệt xa xăm nghìn trùng .. Không muốn đợi mà sao
vẫn đến, một lúc nào đó trong phút giây thầm lắng dòng sông ký ức vẫn bồng
bềnh chảy về tâm tưởng, thầm thì như nghe tiếng chim non nào đó, gọi đàn
ríu rít, thoang thoảng đâu đây thoáng hương thơm bồ kết dịu dàng của những
mái tóc dài buông lơi lả dưới tàn cây phượng đỏ thắm, những buổi chiều tan
trường rơi rụng những giọt nắng hanh vàng, lung linh sóng mắt của những
giai nhân áo trắng một thời… Tất cả đã qua rồi, còn chăng vướng víu lại
một dư âm nào đó của một thời Hồng Đức Dấu Yêu :
Phan Châu Trinh
nhớ, màu áo người Hông Đức xưa Bờ môi duyên thắm, mắt yêu mơ cõi thiên
đường Tim người xa xứ, xôn xao tình cũ tuôn tràn Đàn muôn ý chơi
vơi, chan chứa hồn thơ (Hồng Đức Dấu
Yêu)
Những ngày
tháng của thầm yêu trộm nhớ, nóng lòng sốt ruột, của nhẹ nhàng trách móc,
đợi chờ bâng quơ, là những khúc hát tương tư, vốn có tự nhiên của mối tình
học trò ngây thơ, tươi đẹp và lạc quan. Đó là những cảm xúc thật gần gũi
bình dị, đậm đà duyên dáng:
Dịu dàng hoa nắng vương cài thướt
tha tà áo Đẹp đôi mắt biếc mơ màng tình như thoáng mây Bàn tay đưa
đón ân cần Làn hương tóc thơm môi gần Hoàng hôn, chiều buông …xao
xuyến ai (Chiều Qua Bến
Sông)
Thời
gian vẫn vô tình như những ngọn gió lướt đến rồi bay đi, những ngọn gió cứ
mãi phiêu bồng về một chân trời vô định, và kỷ niệm trao nhau trên sân
trường một thuở buồn vui trong đam mê tuổi trẻ, trên tình thơ giấy trắng,
có thể là nghẹn ngào cay đắng, trắc trở phận người, để phân vân tự hỏi có
phải "Tình Như Khói Sương" mông lung, huyền hồ, trong im lặng cảm thông
của giấc mơ xưa vùi kín thăm thẳm đáy lòng:
Nhớ người ruột thắt
chín chiều , Hận người thề hứa trăm điều viễn vông. Mây trôi , gió
cuốn phiêu bồng , Đỏ con mắt biếc, vời trông quê nhà . Tiếc gì hư ảo
phồn hoa ! Thương chi con sáo nay đà sang sông ??? (Tình Như
Khói
Sương)
Những ngọn gió kia vẫn lang thang vô định trong khung trời bất tận, có
biết đâu ở dưới kia trải dài là cả một "Rừng Thu Thay Lá" mênh mông, có
biết chăng đời người nguyên thủy có thể như một chiếc lá, non xanh, tươi
mát, tô đẹp cho tình yêu huyền dịu, với tất cả hân hoan của cuộc sống hạnh
phúc, để rồi một lúc nào đó sắc lá sẽ tàn phai, ngậm ngùi âm thầm đi về
nguồn cội, trong muộn màng của tiếng chim kêu tha thiết chất ngất thương
đau, những tiếng nấc khóc than cho "tình nghĩa ngắn hơn đời kiếp ve
sầu"
"Rừng thu vang tiếng chuông chiều lá rơi xào xạc Đường
mây sương mênh mông một cõi lòng tan nát Ai nỡ đem mây tơ giăng mưa
ngâu Hồn thao thức theo từng tiếng kinh cầu Niềm thủy chung ai biết
chăng là nỗi đau" (Rừng Thu Thay
Lá)
Và cũng trong rừng
thu mênh mang đó, những sợi nắng thu vàng óng ả vắt vẻo trên cành cây đọt
lá, những hương sắc ngọt ngào của mùa thu như mời mọc tâm hồn chìm lắng
vào sự yên tĩnh, êm ái của bức họa thiên nhiên, mơ hồ kỳ lạ, với những ấn
tượng sâu sắc, biến thi nhân thành họa sĩ pha màu với những nét chấm phá
đa dạng đem lại bồi hồi cảm xúc khôn nguồi:
Thu về mượn sắc thu
sầu Vẽ đôi mắt nhớ, tô màu dáng thương Mượn thêm hoa cỏ bên
đường Ta khua trí tưởng, họa vườn tương tư (Lục Bát Tình
Thu)
… Dù hao gầy tương tư, dù đau thương có gặm nhấm,
bào mòn, dù cuộc tình như một thoáng mây trôi, như một chiếc lá khô bay
vèo, nhưng những hình ảnh tha thiết đó vẫn gắn bó với đời , vẫn lấp lóe
những tia lửa của tin yêu và hy vọng, và hình ảnh của người yêu cũ vẫn
muôn đời thanh tú, diễm lệ, tươi mát, trong tấm hồn thơ của thi nhân, say
đắm khát khao nồng nàn :
Loanh quanh đời bước theo
đời Có em trời đất tuyệt vời hẳn ra Dẫu đường đời nhiều ngả
ba Tình thương yêu vẫn còn ta với mình (Rượu
Hoa)
Tâm hồn thi nhân như chiếc đũa thần
huyền dịu đã hóa giải những đớn đau nếu có của tình yêu thành những niềm
vui của con tim tràn trề khát vọng .Trời xanh biếc trên cao, mây trắng
bồng bềnh, thi nhân vẫn muốn dâng tặng người tình cốc "Rượu Hoa" để mà
cùng nhau cạn chén : "nếu say ta cõng lên lưng, đi quanh trong cõi vô cùng
thế gian"
Trong cái cõi vô thường của thế gian
này, có nỗi niềm nào thấm thía tận cùng bằng nỗi đau khi phải vĩnh biệt
người tình trăm năm, người bạn đời muôn kiếp, những dư âm của một thời
tình nghĩa sắt son, chung thủy, như muốn bịn rịn réo gọi không ngừng, để
rồi Bỗng Một Hôm người nhớ người da diết, tưởng chừng như cả không gian
này muốn sụp đổ, vũ trụ muốn ngừng quay vì chia ly đọan tuyệt . Kiếp người
đi về đâu, như dòng sông bao la nước trôi trăm ngả, và văng vẳng đâu đây
một tiếng gọi tha thiết nồng nàn:
Cất cánh anh bay đời thôi mòn
mỏi Bên kia trời nhớ gửi một lời thơ Để trong mơ và ngày
tháng đợi chờ Em dọn bước tương phùng ru giấc ngủ (Bỗng
Một Hôm)
Ngoài kia mưa đang
rơi rả rích như những giọt lệ tỉ tê bùi ngùi nghiệt ngã, thánh thót thành
những âm điệu phân ly não nuột, mưa cứ rơi rơi thấm tận trong tim , se
thắt tận đáy lòng, rồi lắng đọng thành những giọt nước mắt, long lanh
như thủy tinh, đặc sánh giữa nỗi thương tang và niềm tiếc nhớ . Những giọt
lệ chợt tuôn trào, lòng người chợt xốn xang, như những giọt mưa bàng hoàng
trong đêm dài lẻ loi, trống vắng, những âm hưởng trùng điệp âm thầm dào
dạt, miên man chảy dài , khi người ruột thắt tơ tằm , thao thức đêm dài
"Ngồi Tiếc Ngẩn Ngơ ", xót xa nghẹn ngào ..
"Anh ơi bây
giờ Em ngồi tiếc ngẩn ngơ Nghe mưa rơi rụng ngoàì song cửa Nghe
những giọt buồn rớt quanh đây" (Ngồi Tiếc Ngẩn
Ngơ)
Những giọt buồn đó, như những
bong bóng mưa bay thầm quyện theo gió đong đưa, như muốn nhắc nhở chia sẻ
những gì trầm uất nhất, ray rứt nhất, của những ngọt bùi cay đắng một thời
quá khứ đã qua, khó mà níu kéo được, cứ hoài đan xiết trong tâm tư chập
chùng như hình với bóng . Kỷ niệm dấu yêu vẫn chập chờn ẩn hiện như một
thoáng mơ "Tình Viễn Xứ " đậm đà, chẳng nhòa phai trong trái tim thơ . Dù
trăm con phố lạ, dù xa cách nghìn sông , dù tháng ngày đang lờ lững trôi
về một phương trời xa lắc nào đó những kỷ niệm chợt trở mình xôn xao, đâm
chồi nẩy lộc cho dù Xuân Hạ Thu Đông tuần tự bốn mùa thay sắc, mùa xuân
tình tự trổ hoa, mùa hạ hương phấn thơm nồng, mùa thu lá rụng buồn xơ xác,
rồi co ro ẩn mình trong mùa đông lạnh giá, đợi chờ lại mùa xuân mới, theo
thời gian của vũ trụ xoay vòng... nhưng đường tình vẫn thênh thang bất tận
của những ngày tháng mãi yêu em rạo rực, quấn quýt, say sưa
:
Yêu em dài năm tháng, Kỷ niệm vẫn mênh mang, Lòng anh
nhiều xao xuyến, Tim anh bước lang thang.
Nơi đây người xa
xứ, Vui đón cảnh xuân mơ, Hồn thơ dừng phiêu bạt, Khai bút trải
lời thơ. (Tình Viễn
Xứ)
Hãy quên đi
những tất bật vội vàng trong cuộc sống đời thường, hãy lướt qua những ưu
tư dằn vặt, những phiền muộn vô cớ, để vì tất cả mà ném mình vào không
gian vô tận của trời mơ, của biển nhớ, rừng thương, hãy mở toang cánh cửa
của tâm hồn bao dung, của trái tim chất phát mộc mạc, chào đón những cảm
xúc chân thật hồn nhiên về ẩn dật, và những dư âm đầy kỷ niệm xa xưa trầm
bổng nghêu ngao trên biển hát:
Có một thời xưa, thơ rất
thơ Hương trinh lưu luyến đẫm mong chờ Xôn xao thương những mùa ngăn
cách Chẳng cách ly người ...với ước mơ (Trường
Xưa)
Thời gian vẫn lững lờ trôi qua,
nhưng những ước mơ hy vọng vẫn thấp thoáng trong trí tưởng, lơ lửng trên
những nốt nhạc du dương, hình thành những khúc hát ân tình luyến thương,
xin nâng niu trang trọng dâng tặng cho một thời Hồng Đức Dấu Yêu, mặn
nồng, nặng nghĩa yêu thương. Xin hãy say sưa trầm mình vào dòng
sông dĩ vãng, bồng bềnh theo sóng nhạc nổi trôi rộn ràng tha thiết, rồi
chìm đắm trong giấc ngủ yên bình giữa tiếng rì rào của gió, những ngọn gió
tươi mát phơi phới của khung trời hân hoan hội ngộ và khăng khít nhớ
thương, từ muôn phương thổi về ...
CD Hồng Đức Dấu Yêu như một đứa con văn nghệ tinh thần, sau bao ngày tháng
lưu lạc tha phương của 30 năm trời xa cách đằng đẳng, xin chào mừng ngày
đại hội họp mặt liên trường Phan Châu Trinh và Hồng Đức, với tất cả niềm
tin yêu và hy vọng trong sự cảm thông, bao dung, độ lượng, của các bạn
thân thương và thính giả quí mến muôn phương .
Hàn
Giang (02-2005)
|