Trở về trang Mục lục

CHƯƠNG 11

Tôi bị bất tỉnh chỉ trong chốc lát. Khi tỉnh lại tôi thấy chung quanh là bóng tối và biết ngay mình vẫn còn ở trong cái xe nhỏ. Có ít nhất hai người khác cũng ở trong xe. Một người tôi nhận ra qua hơi thở là Kenji, người thứ hai, qua mùi nước hoa, là một trong hai cô gái. Họ đang ghìm tôi xuống, mỗi người một bên.

Tôi thấy choáng váng như thể đã bị đánh mạnh vào đầu. Cái xe lắc lư càng làm tôi khó chịu hơn.

"Tôi sắp nôn oẹ đây," nghe tôi lên tiếng Kenji bèn buông một tay của tôi. Tôi ngồi lên và thấy cơn buồn nôn chạy đến cổ. Cô gái cũng buông tay kia của tôi. Muốn trốn thoát một cách tuyệt vọng, tôi quên cả cơn buồn nôn. Hai tay ôm lấy đầu tôi lao mình vào cánh cửa xe.

Cánh cửa được khóa chặt bên ngoài. Da ở tay tôi bị rách vì đụng phải cây đinh. Kenji và cô gái chụp lấy và ghìm tôi xuống trong lúc tôi cố gắng vùng vẫy đánh đập. Có tiếng người bên ngoài la lên giận dữ và báo động.

Kenji tức giận nói với tôi. "Câm ngay! Nằm im! Nếu lính Tohan tìm ra thì ngươi sẽ bị giết ngay!"

Nhưng tôi không còn suy nghĩ nữa. Khi tôi còn nhỏ tôi thường mang về nhà những con thú hoang như chồn con, chuột hương, thỏ con. Tôi không thể thuần hóa những con vật hoang dã đó. Chúng chỉ muốn một điều duy nhất là thoát đi. Bây giờ tôi cũng nghĩ đến cái thôi thúc đó.

Không có gì làm tôi quan tâm ngoại trừ mong muốn Shigeru đừng nghĩ là tôi phản bội ngài. Tôi sẽ không bao giờ ở với Bộ lạc. Họ sẽ không bao giờ có thể giữ tôi.

Đến khi tôi tỉnh lại lần thứ hai, tôi tin chắc là mình đã chết và đang ở dưới âm phủ. Tôi không nhìn thấy gì và không nghe một tiếng động nào. Chung quanh chỉ là một màu đen và hoàn toàn im lặng. Rồi cảm giác bắt đầu trở lại. Cả người tôi quá đau đớn để nghĩ là mình đã chết.

Cổ họng khô rát, một tay đau nhói, cổ tay kia cũng nhức vì bị bẻ quặt ra sau. Tôi cố ngồi thẳng lên nhưng tôi đã bị trói bằng những sợi dây mềm, không chặt lắm nhưng đủ để kềm chế tôi. Tôi quay đầu và lắc mạnh. Mắt tôi đã bị bịt lại, nhưng không nghe gì hết là cảm giác khó chịu nhất. Một lúc sau tôi biết rằng hai tai mình đã bị nhét vật gì đó.

Tôi nhẹ nhõm thấy rằng mình không bị mất thính giác.

Một bàn tay đụng vào mặt làm tôi nhảy dựng. Miếng khăn bịt mắt được tháo ra và tôi thấy Kenji đang quỳ bên cạnh. Ngọn đèn dầu để trên nền nhà đang cháy. Đã có lúc Kenji thề sẽ bảo vệ tôi. Điều cuối cùng tôi muốn bây giờ là sự bảo vệ của Kenji.

Miệng Kenji mấp máy nói nhưng tôi không nghe gì.

"Tôi không thể nghe gì hết. Lấy đồ nhét tai ra." Tôi hét lên.

Kenji gỡ đồ nhét trong tai tôi ra, và thế giới như trở lại với tôi. Tôi giữ im lặng một hồi lâu, đắm mình trong thế giới chung quanh. Tôi nghe giòng sông chảy xa xa, và biết là mình vẫn còn ở Inuyama. Ngôi nhà yên lặng, mọi người đang ngủ chỉ trừ những người canh gác. Tôi có thể nghe chúng thì thầm sau cánh cổng. Tôi đoán đêm đã khuya, và ngay lúc đó tôi nghe tiếng chuông chùa nửa đêm từ xa.

Đáng ra tôi đang ở trong lâu đài của Iida.

"Ta xin lỗi đã làm công tử đau đớn," Kenji lên tiếng. "Công tử không cần phải vùng vẫy như thế."

Tôi cảm thấy sự cuồng nộ cay đắng đang dâng trào trong người. Tôi cố kềm chế. "Tôi đang ở đâu?"

"Trong một căn nhà của Bộ lạc. Chúng ta sẽ di chuyển công tử ra khỏi thành trong một hay hai ngày."

Giọng nói bình tĩnh và thản nhiên của Kenji càng làm tôi tức tối. "Ông nói sẽ không bao giờ phản bội ngài Shigeru, vào cái đêm Shigeru nhận tôi làm nghĩa tử. Ông có nhớ không?"

Kenji thở dài. "Cũng trong đêm đó chúng tôi nói về những trách nhiệm mâu thuẫn nhau. Shigeru biết là tôi phục vụ Bộ lạc trước hết. Tôi đã nhắc nhở Shigeru bữa đó và nhiều lần sau rằng Bộ lạc đã đòi công tử trước, và không chóng thì muộn họ sẽ thực hiện yêu sách đó."

"Tại sao lại ngày hôm nay?" Tôi cay đắng hỏi. "Ông có thể để chậm lại một đêm."

"Có lẽ cá nhân tôi sẽ cho công tử cơ hội đó. Nhưng biến cố ở Yamagata đã làm mọi chuyện vượt quá tầm tay tôi. Với lại, công tử có lẽ đã chết, và sẽ chẳng ích gì cho ai hết."

"Tôi có thể đã giết Iida trước," tôi lẩm bẩm.

"Chuyện đó cũng đã được cân nhắc," Kenji trả lời, "và xem là không phù hợp với lợi ích của Bộ lạc."

"Có phải các người làm việc cho Iida?"

"Chúng ta làm việc cho người nào trả tiền cao nhất. Chúng ta thích một xã hội ổn định. Chiến tranh sẽ làm các hoạt động của Bộ lạc khó khăn hơn. Iida cai trị hà khắc nhưng ổn định, và điều đó tốt cho Bộ lạc."

"Ông lừa dối Shigeru bấy lâu nay?"

"Và chắc chắn rằng Shigeru cũng đã thường xuyên lừa dối tôi." Kenji im lặng đến cả phút, và tiếp tục, "Số phận Shigeru đã định đoạt ngay từ đầu. Có quá nhiều người quyền lực muốn trừ khử ông ta. Shigeru đã khéo léo mới sống sót đến hôm nay."

Tôi chợt thấy ớn lạnh. "Ngài không thể chết," tôi thì thầm.

"Iida chắc chắn sẽ viện cớ nào đó để giết Shigeru," Kenji nói nhẹ nhàng. "Shigeru đã trở thành quá nguy hiểm để Iida tha mạng sống.

Chưa kể đến chuyện Shigeru đã làm nhục cá nhân Iida - mối liên hệ với phu nhân Maruyama, chuyện nhận công tử làm con nuôi - những gì xảy ra ở Yamagata đã làm phía Tohan lo sợ nhiều." Ngọn đèn chập chờn và nhả khói. Kenji nói tiếp, "Vấn đề là Shigeru được dân chúng yêu mến."

"Chúng ta không thể bỏ mặc ngài Shigeru. Hãy để tôi trở về."

"Điều đó vượt quá quyền quyết định của tôi," Kenji trả lời. "Nếu tôi có thể quyết định thì tôi cũng không thể thả công tử bây giờ được. Iida đã biết công tử là người Hidden. Ông ta sẽ giao công tử cho Ando như đã hứa hẹn. Shigeru chắc chắn sẽ nhận cái chết của một người chiến binh, nhanh chóng và trong danh dự. Còn công tử sẽ bị tra tấn, và công tử biết là họ sẽ làm gì."

Tôi im lặng. Đầu nhức nhối, và một cảm giác thất bại không chịu đựng được đang len dần vào tôi. Mọi thứ trong tôi như một ngọn giáo chỉ nhắm vào một mục tiêu. Giờ đây bàn tay giữ ngọn giáo đã buông ra và ngọn giáo rơi xuống đất một cách vô dụng.

"Hãy bỏ cuộc đi, Takeo," Kenji nói, chăm chú nhìn tôi. "Chuyện đã xong."

Tôi chầm chậm gật đầu. Có lẽ tôi nên giả vờ đồng ý. "Tôi rất khát nước."

"Tôi sẽ đi pha trà. Trà sẽ làm công tử ngủ. Công tử cần ăn gì không?"

"Không. Ông cởi trói cho tôi đi."

"Tối nay không được." Kenji trả lời.

Tôi nghĩ đến câu trả lời đó trong khi nửa thức nửa ngủ, tìm một thế nằm thoải mái khi tay và chân đang bị trói. Tôi chắc rằng Kenji nghĩ tôi có thể trốn thoát nếu được cởi trói, và nếu ông thầy tôi nghĩ là tôi có thể trốn thoát thì chắc đúng như vậy. Đó là ý nghĩ duy nhất làm tôi thấy yên lòng, nhưng nó không an ủi tôi được lâu.

Trời bắt đầu mưa khi gần sáng. Tôi lắng nghe tiếng nước mưa làm đầy máng xối, giọt nước rơi ở mái hiên. Rồi gà bắt đầu gáy và cả thị trấn thức giấc. Những người hầu chuyển động trong nhà, mùi khói từ bếp lửa mới nhen. Tôi nghe tiếng người nói và tiếng bước chân, đếm thầm bao nhiêu người và hình dung cách bố trí của căn nhà, nằm ở đâu trên con đường, có gì mỗi bên hông nhà. Từ tiếng động và mùi khi mọi người bắt đầu làm việc, tôi đoán mình đang bị giam ở một xưởng làm rượu, trong một căn nhà lớn ở rìa thị trấn. Căn phòng nơi tôi bị nhốt không có cửa sổ và hẹp như cái hang con lươn nên tối om mặc dù mặt trời đã lên khá cao.

Lễ cưới sẽ được cử hành vào ngày kia. Liệu Shigeru có sống sót đến ngày cưới ? Và nếu Shigeru bị giết hại trước ngày cưới thì điều gì sẽ xảy đến với Kaede ? Những suy nghĩ tiếp tục hành hạ tôi. Shigeru đang làm gì bây giờ và sẽ làm gì trong hai ngày tới ? Shigeru nghĩ gì về sự vắng mặt của tôi ? Ý nghĩ rằng Shigeru có thể tưởng tượng là tôi tự ý trốn đi làm tôi khổ sở. Và những người khác trong đoàn Otori sẽ nghĩ gì về tôi ? Có lẽ họ sẽ khinh bỉ tôi chăng ?

Tôi gọi Kenji vì muốn đi nhà vệ sinh. Kenji cởi trói chân tôi và dẫn tôi đi. Chúng tôi bước ra khỏi căn phòng nhỏ và đi vào một căn phòng lớn hơn, rồi đi xuống cầu thang để ra sân sau. Một người hầu gái bưng chậu nước đi tới và giúp tôi rửa tay. Có nhiều vết máu trên người tôi, nhiều hơn là vết thương do cái đinh gây ra. Tôi chắc rằng mình đã làm ai đó bị thương với cây dao của tôi. Không biết cây dao đó đang ở đâu.

Khi chúng tôi trở lại căn phòng nhỏ bí mật Kenji không trói chân tôi nữa.

"Chuyện gì tiếp theo ?" Tôi hỏi.

"Cố ngủ nhiều hơn. Hôm nay sẽ không có chuyện gì."

"Ngủ à. Tôi có cảm giác là sẽ không bao giờ ngủ nữa!"

Kenji quan sát tôi một lúc rồi nói gọn, "Rồi mọi chuyện sẽ qua."

Nếu tay tôi không bị trói, tôi sẽ giết ông ta. Tôi nhào đến Kenji như thể tay tôi được tự do, xoay hai tay bị trói và chụp một bên người Kenji. Bị bất ngờ Kenji mất thăng bằng và cả hai chúng tôi bị hất bay nhưng Kenji đã luồn dưới người tôi nhanh như con rắn và ghìm tôi trên nền nhà. Nếu nãy giờ tôi phẫn nộ thì bây giờ Kenji cũng nổi giận không kém. Tôi đã từng thấy Kenji tức giận với tôi, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta giận dữ như vậy. Kenji đấm vào mặt tôi hai lần, những cú đấm thực sự làm tôi choáng váng và ê cả hàm răng.

"Chịu thua đi!" Kenji hét lên. "Nếu cần ta sẽ đánh đến khi ngươi chịu khuất phục. Có phải ngươi muốn như vậy không ?"

"Đúng !" Tôi hét trả. "Giết tôi đi. Chỉ cách đó mới giữ được tôi ở đây."

Tôi ưỡn cong lưng và lăn qua một bên, thoát được sức nặng Kenji đè lên người, tìm cách đá và cắn. Kenji đánh nhưng tôi thoát khỏi tầm tay ông ta, chưởi thề và giận dữ lao vào người Kenji.

Có tiếng chân bước nhanh ở bên ngoài và cửa phòng xịch mở. Cô gái từ Yamagata và một gã thanh niên chạy vào phòng. Cả ba người cuối cùng kềm chế được tôi, nhưng tôi gần như điên cuồng vì tức giận và mất một hồi họ mới trói được chân tôi.

Kenji giận sôi lên. Cô gái và gã thanh niên nhìn tôi rồi quay nhìn Kenji và cô gái lên tiếng, "Thưa Trưởng tộc, để gã cho chúng tôi lo. Chúng tôi sẽ canh giữ gã một lúc để Trưởng tộc nghỉ ngơi." Rõ ràng họ kinh ngạc khi thấy Kenji mất bình tĩnh.

Kenji và tôi là thầy trò trong nhiều tháng qua. Hầu hết những gì tôi biết đều do Kenji truyền thụ. Tôi đã vâng lời ông ta mà không thắc mắc, đã chịu đựng những lời cằn nhằn hay mai mỉa và cả sự trừng phạt. Tôi đã gạt qua một bên những nghi ngờ ban đầu và hoàn toàn tin tưởng Kenji. Tất cả đã tan tành và chẳng bao giờ có thể hàn gắn được.

Kenji quỳ trước mặt, hai tay ôm đầu tôi và buộc tôi nhìn thẳng vào mặt ông ta. "Ta tìm cách cứu mạng ngươi !", Kenji hét lên. "Ngươi có thể nhét vào cái đầu đặc sệt của ngươi được không ?"

Tôi nhổ vào mặt Kenji và gồng mình chờ một cú đấm nhưng gã thanh niên đã giữ Kenji lại.

"Thầy đi đi," gã thúc hối Kenji.

Kenji buông tôi ra và đứng dậy, gằn giọng: "Loại máu điên khùng và cứng đầu nào ngươi thừa hưởng từ mẹ ngươi?" Khi đến cửa Kenji quay lại ra lệnh, "Phải luôn luôn canh giữ nó, và đừng cởi trói cho hắn."

Khi Kenji đi khỏi tôi muốn gào khóc lên như một đứa trẻ đang nổi giận. Những giọt nước mắt giận dữ và tuyệt vọng như chích vào mí mắt tôi. Tôi nằm xuống trên tấm nệm, quay mặt vào tường.

Cô gái rời căn phòng và trở lại với nước lạnh và tấm khăn. Cô ta bảo tôi ngồi lên và lau mặt cho tôi. Môi tôi bị rách và tôi cảm giác được một bên mắt và gò má sưng lên. Sự dịu dàng của cô gái làm tôi nghĩ là cô ta thương hại tôi mặc dù cô không nói gì.

Gã thanh niên lặng lẽ nhìn không nói gì.

Sau đó cô gái đem trà và một ít thức ăn vào. Tôi uống trà nhưng không chịu ăn gì.

"Con dao tôi đâu?", tôi hỏi.

"Chúng tôi đang giữ nó," cô gái trả lời.

"Tôi chém trúng cô?"

"Không, đó là Keiko. Cô ta và Akio đều bị thương ở tay, nhưng không nặng lắm."

"Ước chi tôi giết cả lũ các người."

"Tôi biết," cô gái trả lời. "Không ai bảo là cậu không chiến đấu. Nhưng cậu đã đánh nhau với năm người của Bộ lạc. Chẳng có gì xấu hổ khi thua cả."

Tuy nhiên sự xấu hổ chính là cảm giác đang thâm nhập vào người tôi như thể nhuộm xương cốt tôi từ trắng thành đen.

Một ngày dài trôi qua, chậm chạp và đầy áp bức. Tiếng chuông chiều ngân vang từ một ngôi đền ở cuối đường khi Keiko bước vào nói nhỏ với hai người canh gác tôi. Tôi nghe rõ ràng những gì Keiko nói nhưng thói quen làm tôi giả vờ chẳng nghe gì. Có người đến gặp tôi, một người tên là Kikuta.

Vài phút sau một người tầm thước và hơi ốm bước vào phòng, theo sau là Kenji. Có một nét giống nhau giữa hai người, cũng bề ngoài thay đổi làm cho họ không đáng để ý. Người này có làn da đậm màu hơn Kenji, gần giống với màu da của tôi. Tóc ông ta vẫn đen mặc dù trông ông ta phải gần bốn mươi.

Người đó dừng lại nhìn tôi một lúc rồi bước đến gần, quỳ xuống cạnh tôi và cầm tay tôi lật ngữa lên, như Kenji đã làm khi gặp tôi lần đầu.

"Sao lại trói nó?" ông ta hỏi. Giọng nói không có gì đặc biệt nhưng âm hưởng giọng phía Bắc.

"Nó tìm cách trốn thoát, thưa Trưởng tộc," cô gái trả lời. "Bây giờ hắn đã êm nhưng hồi nãy hắn rất hung dữ."

"Sao cậu lại muốn trốn?" ông ta hỏi tôi. "Cuối cùng cậu đã về nơi chốn của cậu."

"Tôi không thuộc về nơi này," tôi trả lời. "Trước khi tôi nghe đến tên của Bộ lạc thì tôi đã thề trung thành với ngài Otori. Tôi đã chính thức được thu nhận vào bộ tộc Otori."

"Hừ," ông ta lầm bầm. "Ta nghe rằng Otori gọi cậu là Takeo. Tên thật của cậu là gì?"

Tôi không trả lời.

"Hắn được nuôi dưỡng với những người đạo Hidden," Kenji trả lời nhẹ nhàng. "Tên nó từ khi mới sinh là Tomasu."

Kikuta huýt gió qua kẻ răng: "Tốt nhất là nên quên cái tên đó. Tạm thời cái tên Takeo dùng cũng được, nhưng nó không phải là cái tên của Bộ lạc. Cậu có biết ta là ai không?"

"Không," tôi trả lời mặc dù tôi đã đoán được.

"Không, thưa Trưởng tộc." Gã thanh niên không dừng được chỉnh lại tôi.

Kikuta mỉm cười. "Ông không dạy hắn lễ phép à Kenji?"

"Phép lịch sự chỉ dành cho người xứng đáng," tôi trả lời.

"Cậu sẽ biết là ta xứng đáng. Ta, Kikuta Kotaro, là trưởng tộc của gia đình, anh em chú bác với cha của cậu."

"Tôi không biết gì về cha tôi, và tôi chẳng bao giờ dùng tên ông ta."

"Nhưng cậu có nhiều đặc điểm của Kikuta: bén nhạy thính giác, khả năng nghệ thuật, và tất cả những tài năng khác mà chúng ta biết cậu có nhiều, cũng như đường chỉ trong bàn tay cậu. Đây là những thứ cậu không thể phủ nhận."

Có một tiếng động nhỏ từ xa, một tiếng gõ nhẹ ở cửa trước tiệm. Tôi nghe tiếng người đẩy cửa mở và nói chuyện về rượu. Kikuta cũng xoay nhẹ đầu. Tôi cảm thấy điều gì đó, những bắt đầu của sự thừa nhận.

"Ông có nghe hết không?", tôi hỏi.

"Không nhiều như cậu nhưng khá đầy đủ. Thính giác cũng giảm đi với tuổi tác."

"Ở Terayama, một thầy tu trẻ có nói, "Nghe thính như con chó." Một chút cay đắng trong giọng nói của tôi. "Được việc cho chủ nhân. Có phải vì vậy mà ông bắt cóc tôi, vì tôi sẽ hữu dụng?"

"Không phải là vấn đề hữu dụng hay không," Kikuta trả lời. "Vấn đề là được sinh ra làm người của Bộ lạc. Đây là nơi chốn cậu thuộc về. Ngay cả khi cậu không có chút tài năng nào hết cậu vẫn thuộc về Bộ lạc, còn nếu cậu không sinh ra trong Bộ lạc thì dù cậu có sở đắc tất cả tài năng trong thiên hạ cậu vẫn là người ngoài và chúng ta không quan tâm đến cậu. Còn bây giờ thì cha cậu là Kikuta nên cậu cũng là Kikuta."

"Tôi không được chọn lựa?"

Ông ta lại mỉm cười. "Không phải là chuyện cậu có thể lựa chọn. Cũng giống như cậu không thể lựa chọn có hay không khả năng nghe bén nhạy."

Người này đang xoa dịu sự nóng giận của tôi giống như tôi vỗ về con ngựa: bằng cách thông hiểu tính cách của tôi. Tôi chưa bao giờ gặp ai biết thế nào là một người dòng Kikuta. Tôi cảm giác như mình bị hấp dẫn.

"Giả thử tôi chấp nhận điều đó thì ông sẽ làm gì với tôi?"

"Tìm cho cậu một nơi an toàn, ở một vùng khác xa đám người Tohan để cậu có thể hoàn tất sự huấn luyện."

"Tôi không muốn huấn luyện gì nữa. Tôi chán các ông thầy lắm rồi."

"Muto Kenji được gởi đến Hagi vì ông ta là bạn lâu năm với Shigeru.

Kenji đã dạy cho cậu nhiều điều, nhưng người Kikuta phải được huấn luyện bởi Kikuta."

Tôi không còn lắng nghe nữa mà cắt ngang, "Bạn hữu? Kenji đã lừa dối và phản bội Shigeru!"

Giọng Kikuta trở nên nhẹ nhàng. "Cậu có nhiều kỹ năng, Takeo, và không ai nghi ngờ sự can đảm hay tấm lòng của cậu. Chỉ có cái đầu của cậu là có vấn đề. Cậu phải tập kềm chế cảm xúc của mình."

"Để tôi có thể phản bội bạn cũ dễ dàng như Muto Kenji?" Khoảng thời gian ngắn ngủi giữ bình tĩnh đã qua. Tôi thấy sự giận dữ như lại trỗi dậy. Tôi muốn đầu hàng nó, vì chỉ có sự cuồng nộ mới xóa đi sự hổ thẹn. Hai gã thanh niên bước tới, như sẵn sàng kềm chế tôi, nhưng Kikuta khoác tay chúng trở lui. Ông ta cầm hai tay bị trói của tôi và giữ chặt.

"Nhìn tôi đây," ông nói.

Cho dù không muốn, mắt tôi nhìn vào mắt ông ta. Tôi có cảm giác như mình bị nhấn chìm trong vũng xoáy cảm xúc, nhưng mắt ông ta giữ tôi không bị chìm xuống. Từ từ nỗi giận dữ nhạt dần. Một sự mệt mỏi kinh khủng chiếm lấy tôi. Tôi không thể chống chọi cơn buồn ngủ đang cuốn đến tôi như đám mây bao phủ ngọn núi. Cặp mắt thôi miên Kikuta cầm giữ tôi cho đến khi mắt tôi sụp xuống, và đám sương mù nuốt chửng tôi.

Khi tôi thức dậy thì trời đã sáng, mặt trời chiếu vào căn phòng phía trong căn phòng nhốt tôi tạo ánh sáng mờ màu cam vào nơi tôi đang nằm. Tôi không ngờ là đã xế trưa: tôi đã ngủ gần trọn một ngày. Cô gái canh giữ tôi vẫn ngồi trên sàn nhà, cách tôi một khoảng. Tôi nhận ra cánh cửa phòng mới đóng lại và tiếng động đã đánh thức tôi. Người gác kia mới bước ra khỏi phòng.

"Cô tên gì?" Tôi hỏi, giọng khào khào vì họng vẫn còn đau.

"Yuki."

"Còn gã kia?"

"Akio"

Gã đã bị thương vì tôi, theo lời cô gái kể. "Người đàn ông kia đã làm gì tôi?"

"Ông Thầy Kikuta? Ông ta đã làm cho ngươi ngủ. Điều đó là sở trường của Kikuta."

Tôi nhớ lại những con chó ở Hagi mà tôi đã làm chúng ngủ. Sở trường của Kikuta...

"Bây giờ là giờ nào?" Tôi hỏi.

"Đầu giờ Dậu."

"Có tin gì không?"

"Về ngài Otori? Không có gì mới." Cô gái nhích lại gần và hỏi nhỏ.

"Ngươi có muốn tôi nhắn tin gì cho ông ta không?"

Tôi nhìn sững cô ta. "Cô làm được à?"

"Tôi đã từng làm người hầu nơi ông ta đang ở lại, như tôi đã từng làm ở Yamagata." Cô ta nhìn tôi đầy hàm ý. "Tôi có thể tìm cách tiếp xúc với ông ta tối nay hay sáng mai."

"Nhờ cô nói với ông ta là không phải tôi tự ý rời đi. Yêu cầu ông ta tha thứ cho tôi..." Có quá nhiều điều có thể nói thành lời. Tôi ngắt ngang.

"Tại sao cô lại muốn giúp tôi?"

Cô ta lắc đầu, mỉm cười, và tỏ ý không nên tiếp tục nói chuyện. Akio trở lại với cánh tay băng bó và tỏ ra lạnh lùng.

Sau đó họ cởi trói chân tôi và đưa tôi đến phòng tắm, cởi áo quần tôi và dìu tôi vào bồn nước nóng. Tôi cử động như một người què quặt và cảm thấy các bắp thịt toàn thân đau nhói.

"Ngươi tự làm hại mình khi nổi điên vì giận dữ," Yuki nói. "Ngươi không hiểu được ngươi có thể tự làm hại mình đến mức nào với chính sức mạnh của ngươi."

"Đó chính là lý do ngươi phải học cách tự kềm chế," Akio nói thêm.

"Nếu không thì ngươi chỉ gây nguy hiểm cho người chung quanh và bản thân ngươi."

Khi họ đưa tôi trở lại phòng giam, Akio nói tiếp, "Ngươi vi phạm hầu hết luật lệ của Bô-lạc vì sự bất tuân của ngươi. Hãy xem đây là hình phạt dành cho ngươi."

Tôi biết Akio không những thù vì bị tôi đả thương mà còn căm ghét và ghen tị với tôi nữa. Gì đi nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm. Cái đầu tôi đau như búa bổ và cho dù cơn phẫn nộ đã trôi qua, một nỗi buồn sâu đậm đã đến thay thế.

Những gã canh giữ tôi như hiểu rằng tình hình hòa hoãn hơn nên không trói tôi lại. Nhưng tôi chẳng trốn đi đâu được. Ngay cả bước đi cũng khó khăn thì làm sao tôi có thể leo qua cửa sổ hay trèo lên mái nhà. Tôi ăn được một chút, lần đầu tiên trong suốt hai ngày qua. Yuki và Akio đã bỏ đi, thay thế bằng Keiko và một gã trẻ tuổi tên là Yoshinori. Hai tay Keiko cũng bị băng bó. Cả hai đều lộ vẻ thù nghịch đối với tôi như Akio. Chúng tôi chẳng nói lời nào.

Tôi nghĩ về Shigeru và cầu mong Yuki có thể tiếp xúc với ông ta. Rồi tôi bỗng thấy mình đang cầu nguyện như người Hidden, câu kinh tự nhiên phát ra từ miệng. Suy cho cùng tôi đã hấp thu những lời kinh đó từ sữa mẹ. Như một đứa trẻ tôi thì thầm những câu kinh, và có lẽ chúng mang lại bình an nên một lúc sau tôi đã ngủ thiếp đi một giấc rất sâu.

Giấc ngủ làm tôi tươi tỉnh. Khi tôi thức giấc thì trời đã sáng; thân thể như được phục hồi chút ít và tôi có thể cử động mà không thấy đau đớn. Yuki đã trở lại, và khi thấy tôi thức giấc cô ta sai Akio đi làm chuyện gì đó. Cô ta trông lớn tuổi hơn những người khác và có uy quyền hơn.

Yuki lập tức nói cho tôi biết điều tôi đang mong được nghe. "Tối qua tôi đến khu nhà trọ và được nói chuyện với ngài Shigeru. Ông ta rất yên tâm khi biết ngươi không bị hại. Ông sợ nhất là ngươi bị đám lính Tohan bắt giữ và giết hại. Hôm qua ngài Shigeru viết thư cho ngươi với hy vọng mỏng manh là ngươi sẽ nhận được một ngày nào đó."

"Cô có lá thư đó không?"

Yuki gật đầu. "Ngài Shigeru cũng gởi thêm một vật khác cho ngươi, và ta đã dấu nó trong tủ áo."

Yuki mở cánh cửa tủ áo, trong đó chứa các đồ phòng ngủ, và cô ta lấy ra một gói dài dưới đống chăn mền. Tôi nhận ra vải bọc: đó là bộ áo quần mà Shigeru thường mặc khi du hành, có thể chính là bộ ông ta mặc khi cứu tôi ở làng Mino. Yuki đưa tôi gói vải và tôi cầm đưa lên gần mắt. Có một vật cứng gói trong bọc, và tôi biết ngay đó là gì. Tôi mở bọc vải và rút ra thanh kiếm Jato.

Tôi tưởng chừng như mình có thể chết vì đau khổ. Nước mắt rơi không cầm được.

Yuki nói nhẹ, "Họ sẽ đi vào lâu đài dự lễ cưới mà không mang kiếm.

Ngài Shigeru không muốn thanh kiếm thất lạc nếu ông ta không trở lại."

"Ông ta không trở lại," tôi trả lời và nước mắt chảy ròng ròng.

Yuki cầm lấy thanh kiếm, gói lại trong bọc vải và cất vào tủ.

"Sao cô lại giúp tôi? Chắc chắn cô đã không tuân lệnh của Bộ-lạc?"

"Tôi từ Yamagata," Yuki trả lời. "Tôi ở đó lúc Takeshi bị giết. Gia đình bị thảm sát cùng với Takeshi - tôi lớn lên với con gái họ. Ngươi đã thấy người dân ở Yamagata kính yêu Shigeru như thế nào. Tôi là một người trong số đó. Và tôi cho rằng Kenji, trưởng tộc của Muto, đã làm chuyện sai lầm đối với Shigeru và ngươi." Trong giọng của Yuki có một chút thách thức nghe như một đứa trẻ tức tối - và bất tuân. Tôi không muốn hỏi gì thêm. Tôi thật cảm ơn vô cùng về những gì cô ta đã làm cho tôi.

"Đưa lá thư cho tôi," tôi nói sau một hồi im lặng.

Shigeru học chữ từ Ichiro, chữ viết ông ta mạnh bạo và trôi chảy mà đáng ra chữ của tôi cũng phải như vậy nhưng chẳng bao giờ được: Takeo, ta rất vui mừng khi biết con an toàn. Con không có gì cần phải tha thứ. Ta biết rằng con không phản bội ta và Bộ-lạc luôn luôn tìm cách bắt con. Nghĩ về ta vào ngày mai.

Sau đó là lá thư chính...

Takeo, vì lý do gì đi nữa, canh bạc của chúng ta đã không được suôn sẻ. Ta có nhiều hối tiếc, nhưng ta không phải đau buồn vì đưa con vào chỗ chết. Ta tin rằng con đang ở với Bộ-lạc; số phận của con ở ngoài tầm tay ta. Tuy nhiên con là nghĩa tử và người thừa kế của ta. Ta hy vọng một ngày nào đó con sẽ tiếp nhận di sản Otori. Nếu ta phải chết dưới tay Iida, ta giao cho con nhiệm vụ trả thù nhưng không được đau thương vì ta tin rằng cái chết của ta sẽ được việc hơn là khi ta còn sống. Hãy kiên nhẫn. Ta cũng nhờ con chăm lo cho phu nhân Shirakawa.

Có một ràng buộc nào đó từ kiếp trước đã là mệnh lệnh cho sức mạnh tâm tình của chúng ta. Ta cảm thấy hạnh phúc là chúng ta đã gặp nhau ở làng Mino. Ôm hôn con.

Nghĩa phụ của con, Shigeru.

Bức thư có đóng triện của Shigeru.

"Lính Otori tin là ngươi và trưởng tộc Muto đã bị giết," Yuki lên tiếng.

"Không ai nghĩ rằng ngươi tự ý bỏ đi. Ngươi nên biết điều đó."

Tôi nghĩ về những người lính Otori, những người đã trêu chọc và chìu chuộng tôi, chỉ bảo và chịu đựng tôi, đã hãnh diện vì tôi và giờ đây họ vẫn nghĩ về tôi một cách ưu ái. Họ đang đi vào chỗ chết, nhưng tôi muốn được như họ, vì họ được chết cùng với ngài Shigeru, trong khi tôi bị phạt phải sống, bắt đầu từ cái ngày kinh hoàng đó.

Mọi tiếng động từ bên ngoài làm tôi giựt mình. Có một lần, ngay sau chính ngọ, tôi nghĩ là mình nghe từ xa xa tiếng kiếm chạm nhau và tiếng người la hét, nhưng không có ai đến báo cho tôi biết chuyện gì xảy ra. Một sự im lặng bất thường và đầy áp lực bao phủ lên thị trấn.

Niềm an ủi duy nhất của tôi là khi nghĩ về thanh kiếm Jato, đang nằm dấu mình và trong tầm tay của tôi. Nhiều lúc tôi chỉ muốn cầm lấy thanh kiếm và chiến đấu để trốn ra khỏi nơi giam cầm này, nhưng lời dặn cuối cùng của Shigeru là tôi phải kiên nhẫn. Sự phẫn nộ đã nhường chỗ cho sự đau buồn, nhưng giờ đây, khi nước mắt tôi đã khô, niềm đau buồn đã được thay thế bằng sự quyết tâm. Tôi sẽ không phí mạng sống tôi trừ phi tôi lấy được mạng của Iida.

Khoảng giờ Thân tôi nghe tiếng người ở nhà dưới. Tim tôi như ngừng đập vì biết là có tin tức gì đó. Keiko và Yoshinori đang ở trong phòng với tôi, nhưng sau khoảng mười phút thì Yuki đi vào và bảo chúng đi ra khỏi phòng.

Yuki quỳ xuống bên tôi và để tay nàng trên cánh tay tôi. "Muto Shizuka gởi cho ngươi một tin tức từ lâu đài. Các Trưởng tộc sẽ đến nói chuyện với ngươi."

"Ông ta đã chết?"

"Không, tồi tệ hơn: ông ta đã bị Iida bắt giữ. Các Trưởng tộc sẽ báo cho người biết."

"Ông ta sẽ tự sát?"

Yuki ngập ngừng. Cô ta nói nhanh, không nhìn tôi. "Iida buộc tội ông ta đã chứa chấp một người đạo Hidden - và đã trở thành một thành viên của Hidden. Ando có mối thù riêng với Ngài và yêu cầu phải trừng phạt. Ngài Otori đã bị tước bỏ các đặc quyền của giới chiến binh và bị đối xử như một tội phạm thường."

"Iida không dám làm vậy," Tôi nói.

"Iida đã làm chuyện đó."

Tôi nghe tiếng bước chân đến gần từ phòng ngoài và sự phẫn nộ cũng như khích động vì tin tức về Shigeru như truyền năng lượng vào người, tôi nhảy đến tủ áo và chụp lấy thanh kiếm, rút ra khỏi vỏ trong cùng một động tác. Tôi cảm giác được thanh kiếm gắn chặt vào tay, và tôi đưa thanh kiếm lên cao khỏi đầu trong tư thế tấn công.

Kenji và Kikuta bước vào phòng. Họ đứng im khi thấy thanh kiếm Jato trong tay tôi. Kikuta đưa tay vào trong áo tìm dao, trong khi Kenji đứng yên.

"Tôi sẽ không tấn công các người," tôi lên tiếng, "mặc dù các người đáng chết. Nhưng tôi sẽ tự tử..."

Kenji trợn mắt lên, Kikuta nói nhẹ nhàng, "Chúng ta hy vọng là ngươi không cần phải dùng đến hạ sách đó." Im lặng một lúc Kikuta nói tiếp, có vẻ mất kiên nhẫn, "Takeo ngồi xuống đây. Ngươi đã tỏ bày quan điểm."

Chúng tôi cùng ngồi xuống sàn. Tôi để thanh kiếm sát bên mình.

"Jato đã tìm thấy ngươi," Kenji nói. "Đúng ra ta nên nghĩ đến chuyện đó."

"Tôi đã mang thanh kiếm về." Yuki lên tiếng.

"Không, thanh kiếm đã sử dụng ngươi. Để đi từ người này qua người khác. Ta biết chuyện đó vì thanh kiếm đã dùng ta để trao đến tay Shigeru sau trận chiến Yaegahara."

"Shizuka đang ở đâu?" Tôi hỏi.

"Vẫn còn trong lâu đài. Cô ta không đến. Nội việc nhờ người đưa tin đã rất nguy hiểm, nhưng Shizuka muốn chúng ta biết những gì đã xảy ra trong đó và hỏi về ý định của chúng ta như thế nào."

"Nói cho tôi biết."

"Ngày hôm qua phu nhân Maruyama tìm cách trốn khỏi lâu đài với con gái." Giọng nói của Kikuta đều đều không cảm xúc. "Phu nhân thuê mấy người chèo thuyền đưa phu nhân băng qua sông. Họ bị lộ và bị chận bắt. Cả ba người đàn bà nhảy xuống sông tự tử. Phu nhân và con gái chết đuối, nhưng người hầu, Sachie, được cứu. Cũng may phu nhân chết đuối, nếu không thì phu nhân sẽ bị tra tấn cho đến khi phải tiết lộ sự quan hệ với Shigeru, liên minh với Arai, và sự liên quan đến những người đạo Hidden."

"Lễ cưới được giả bộ sẽ tiến hành cho đến khi Shigeru vào lâu đài"

Kenji lên tiếng. "Sau đó lính Otori sẽ bị triệt hạ, và Shigeru sẽ bị buộc tội phản loạn." Kenji dừng lại một chốc và nhẹ giọng nói tiếp. "Shigeru đã bị treo trên tường thành lâu đài."

"Đóng đinh?" Tôi thì thào hỏi.

"Treo cánh tay."

Tôi nhắm mắt lại, tưởng tượng sự đau đớn, trật khớp xương bả vai, sự ngộp thở từ từ, sự sỉ nhục kinh khủng.

"Một cái chết chiến binh, nhanh chóng và trong danh dự?" Tôi gằn giọng buộc tội Kenji.

Kenji không trả lời. Khuôn mặt ông ta thường ngày linh hoạt bây giờ như trơ ra, và nước da nhạt trở thành trắng.

Tôi đưa tay ra chạm thanh kiếm Jato. Tôi nói với Kikuta, "Tôi có một đề nghị với Bộ-lạc. Tôi tin rằng các người làm việc cho bất kỳ ai trả giá cao nhất. Tôi sẽ mua dịch vụ từ các người và sẽ trả giá bằng thứ mà các người có vẻ xem trọng - đó là sinh mạng của tôi và sự tuân phục.

Hãy để tôi rời khỏi đây tối nay để cứu ngài Shigeru. Bù lại tôi sẽ từ bỏ danh xưng Otori và gia nhập Bộ-lạc. Nếu các người không đồng ý tôi sẽ kết liễu sinh mạng của tôi ngay tại đây. Tôi sẽ không bao giờ rời căn phòng này."

Hai vị trưởng tộc trao đổi cái nhìn. Kenji gật đầu kín đáo. Kikuta nói,

"Ta công nhận rằng tình hình đã thay đổi, và chúng ta hầu như đang ở thế bế tắc." Bỗng nhiên có tiếng ồn ào ngoài đường, tiếng chân chạy và tiếng la hét. Cả hai chúng tôi đều lắng nghe theo cung cách của Kikuta. Tiếng ồn ào lắng dần và ông ta nói tiếp, "Ta chấp nhận đề nghị của cậu. Cậu có thể đi vào lâu đài tối nay."

"Tôi sẽ đi với hắn," Yuki lên tiếng, "và tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết."

"Nếu trưởng tộc Muto đồng ý."
        "Ta đồng ý," Kenji trả lời, "Và ta sẽ đi cùng."

"Không cần thiết ông phải đi," tôi trả lời.

"Thế nào đi nữa ta cũng sẽ đi với cậu."

"Chúng ta có biết Arai đang ở đâu không?" Tôi hỏi.

Kenji trả lời, "Ngay cả ông ta đi suốt đêm cũng không đến đây được trước bình minh."

"Nhưng ông ta đang tiến quân?"

"Shizuka nghĩ rằng Arai sẽ không tấn công lâu đài. Hy vọng của Arai là sẽ khiêu khích Iida đánh nhau ở biên giới."

"Và Terayama?"

"Họ sẽ nổi loạn khi họ nghe tin về ngài Shigeru," Yuki trả lời, "Thị trấn Yamagata cũng vậy."
"Không có cuộc nổi loạn nào sẽ thành công khi Iida còn sống, và hơn nữa những chuyện này không phải là mối quan tâm của chúng ta,"
        Kikuta ngắt lời với thoáng giận dữ. "Cậu có thể mang Shigeru xuống nhưng thỏa thuận của chúng ta chỉ có vậy."
Tôi im lặng. Khi Iida còn sống...
        Trời mưa trở lại, tiếng mưa rơi nhẹ nhàng bao trùm cả thị trấn, rửa sạch mái nhà và những con đường đá, và làm không khí tươi mát.
        "Còn phu nhân Shirakawa thì sao?" Tôi hỏi.
        "Shizuka cho biết là tiểu thư bị sốc nhưng vẫn bình tĩnh. Tiểu thư vẫn chưa bị nghi ngờ gì, chỉ làm tăng thêm lời thị phi về tiếng tăm xui xẻo của cô ta. Người ta cho rằng cô ta bị lời nguyền, nhưng không ai nghi ngờ cô ta dính líu đến một âm mưu nào. Con hầu Sachi thì ốm yếu nên không bị tra tấn đến nỗi phải tiết lộ về Shizuka."
        "Sachi có tiết lộ điều gì về tôi không?"

 Kenji thở dài. "Cô ta chẳng biết gì ngoài việc ngươi là Hidden và được Shigeru giải cứu, nhưng Iida đã biết điều đó. Iida và Ando tin rằng Shigeru nhận ngươi làm nghĩa tử chỉ để khiêu khích Iida, và ngươi bỏ trốn khi bị lộ tông tích. Họ không biết ngươi có những kỹ năng của người Bộ-lạc."

Đó là một lợi thế. Một lợi thế khác là thời tiết và bóng đêm. Cơn mưa nhỏ dần thành cơn mưa phùn; mây che dày và thấp hơn, hoàn toàn che phủ ánh trăng sao. Và lợi thế thứ ba là sự thay đổi trong tôi. Một điều gì đó mà trước đây chưa định hình rõ rệt thì giờ này đã rõ ràng như ý định. Cơn thịnh nộ điên cuồng đã bùng nổ và sau đó là một giấc ngủ say Kikuta đã đốt cháy vỏ ngoài ngu ngốc của tôi, để lại một căn cốt sắt thép. Tôi nhận ra trong người tôi có một thoáng bản chất thật sự của Kenji, như thể thanh kiếm Jato đang hồi sinh. Ba người chúng tôi sửa soạn trang phục và khí cụ. Sau đó tôi tập thể dục khoảng một tiếng. Các bắp thịt tôi tuy đã bớt đau nhưng vẫn chưa được mềm dẽo. Cổ tay phải vẫn đau làm tôi khó chịu nhất. Khi tôi đưa thanh kiếm lên, cơn đau nhói chạy đến tận cùi chỏ. Cuối cùng Yuki phải băng cổ tay tôi lại bằng một miếng da.

Vào khoảng cuối giờ Tuất chúng tôi ăn nhẹ và sau đó ngồi im, điều hòa hơi thở và nhịp tim. Căn phòng được tắt đèn để chúng tôi quen với bóng tối. Giờ giới nghiêm đã đến, và sau khi lính canh đã cỡi ngựa đi tuần trên các con đường, cư dân rút vào nhà và chung quanh trở nên yên tịnh. Chung quanh chúng tôi ngôi nhà vang lên âm thanh của buổi chiều tối: chén dĩa được xếp vào, những con chó được cho ăn, canh gác được chia phiên cho buổi tối. Tôi nghe lũ hầu gái sửa soạn giường chiếu, tiếng lách cách của bàn toán từ căn phòng trước khi ai đó đang làm sổ sách trong ngày. Những âm thanh đó từ từ mất dần chỉ còn lại vài tiếng động: tiếng thở sâu của những người đang ngủ say, thỉnh thoảng có tiếng ngáy, có lúc nghe tiếng rên của một gã đang khoái lạc.

Những âm thanh thường tục của con người đã chạm tâm hồn tôi. Tôi nghĩ về cha tôi, về nỗi mong muốn của người có được một cuộc sống bình dị. Cha tôi có rên rĩ như thế khi tôi được hình thành?

Một lúc sau Kenji bảo Yuki rời phòng và xích lại gần tôi. Kenji hạ giọng,

"Lời buộc tội Shigeru có liên quan đến những người đạo Hidden - sự liên quan đó như thế nào?"

"Ông ta chưa bao giờ nói với tôi, ngoại trừ chuyện đổi tên Tomasu của tôi và bảo tôi không nên cầu nguyện."

 Có lời đồn rằng Shigeru không phủ nhận sự buộc tội của Iida; ông ta không muốn làm hoen ố những hình ảnh." Giọng Kenji nghe như thắc mắc, có vẻ bực bội.

Tôi nói chậm rãi: "Lần đầu tôi gặp phu nhân Maruyama, bà ta vẽ dấu hiệu đạo Hidden trong lòng bàn tay tôi."

"Shigeru đã giữ kín nhiều chuyện. Ta cứ nghĩ là biết rõ ông ta!"

"Ngài Shigeru có biết cái chết của phu nhân không?"

"Iida đã nói cho Shigeru biết chuyện đó một cách vui thích."

Tôi suy nghĩ về chuyện này. Tôi biết Shigeru không phủ nhận niềm tin tôn giáo mãnh liệt của phu nhân Maruyama. Dù có cùng niềm tin hay không thì Shigeru không bao giờ khuất phục trước sự dọa dẫm của Iida. Và bây giờ Shigeru đang giữ lời hứa với phu nhân mà hai người đã thề thốt ở Chigawa. Shigeru sẽ không kết hôn với một người đàn bà nào khác và ngài sẽ không sống khi phu nhân không còn trên cõi đời này.  

"Ta không ngờ là Iida đối xử với Shigeru như vậy," Kenji nói. Tôi nghĩ là Kenji đang tự biện hộ nhưng sự phản bội quá lớn để tôi có thể tha thứ. Tôi mừng vì ông ta sẽ đi với tôi tối nay và tôi cám ơn có được một trợ thủ tài năng nhưng sau đêm nay tôi sẽ không bao giờ muốn gặp lại ông ta.

"Nào chúng ta đi giải thoát cho Shigeru," Tôi nói, đứng lên gọi nhỏ Yuki. Cô ta trở lại và cả ba chúng tôi thay quần áo dạ hành của Bộ-lạc, che kín mặt và tay. Chúng tôi đem theo dây siết cổ, dây thừng và móc câu, dao dài và dao ngắn, các viên thuốc độc có thể làm chúng tôi chết nhanh chóng.

Ngôi nhà tôi đang ẩn núp ở xa phía Tây khu lâu đài, nằm trong khu vực thương nhân phía nam con sông. Vùng này có nhiều ngõ hẻm chằng chịt nên dễ dàng đi lại mà không bị phát hiện. Cuối đường có ngôi chùa vẫn còn ánh sáng vì các vị sư đang chuẩn bị lễ cúng nửa đêm. Một con mèo đang ngồi bên cạnh cây đèn bằng đá, và vẫn ngồi yên khi chúng tôi đi qua.

Khi chúng tôi tiến đến gần con sông thì tôi nghe tiếng kim loại chạm nhau và tiếng bước chân. Kenji biến mất sau cánh cửa, Yuki và tôi nhẹ nhàng nhảy lên mái tường ẩn mình. Đội lính canh gồm một gã ngồi trên ngựa và sáu tên lính đi bộ. Hai tên mang theo hai ngọn đuốc đang cháy. Chúng đi dọc theo con đường lớn ven sông, rọi đuốc và nhìn vào từng ngõ hẻm. Chúng gây nhiều tiếng động ồn ào nên không làm tôi lo ngại.

Những viên ngói kề sát mặt tôi ẩm ướt và trơn. Cơn mưa nhẹ vẫn tiếp tục rơi, làm bớt tiếng động. Cơn mưa có lẽ đang rơi trên khuôn mặt Shigeru... Tôi nhảy xuống đất, và chúng tôi tiến về bờ sông. Một con kênh nhỏ chạy dọc theo ngõ hẻm. Yuki dẫn chúng tôi đến nơi con kênh thoát vào lổ cống dưới đường. Chúng tôi trườn qua cống, làm động những con cá đang ngủ, và trồi lên chỗ con kênh chảy vào sông, những vết chân để lại bị nước xóa đi. Cái bóng đen sì khổng lồ của tòa lâu đài hiện ra phía trước. Mây thật thấp làm tôi khó nhận ra những tháp canh cao nhất. Từ chỗ chúng tôi đến bờ tường thành là con sông và hào sâu.

"Shigeru ở đâu?" Tôi thì thào vào tai Kenji. 

"Ở phía đông, phía dưới dinh thự của Iida. Là nơi có các vòng sắt."

Mật đắng dâng trào lên cuống họng. Cố nén tôi hỏi, "Còn lính canh?" 

"Đóng cố định ở trong hành lang phía trên chỗ Shigeru bị treo. Lính tuần canh ở phía dưới, trên mặt đất." Như đã làm ở Yamagata, tôi ngồi xuống, lặng nhìn tòa lâu đài thật lâu.

Không ai lên tiếng. Tôi có thể cảm nhận bản chất Kikuta đang trồi lên trong cơ thể tôi, luân lưu trong máu và bắp thịt. Tương tự tôi sẽ xâm nhập tòa lâu đài và buộc nó trả lại tôi những gì nó đang cầm giữ.

Tôi rút thanh kiếm Jato khỏi lưng và đặt xuống trên bờ sông, dấu trong cỏ rậm. "Đợi ở đây," tôi nói thầm. "Ta sẽ mang chủ ngươi đến với ngươi."

Chúng tôi trườn xuống sông từng người một và bơi dưới mặt nước qua bờ bên kia. Tôi nghe tiếng của đám lính tuần thứ nhất đang bước đi trong khu vườn lâu đài ở bên kia bờ hào. Chúng tôi núp trong đám lau sậy cho đến khi lính canh đi khỏi, rồi chạy qua khoảng đất hẹp đầm lầy và bơi qua hào.

Bức tường thành thứ nhất ở ngay bờ hào. Ở phía trên là một bức tường nhỏ chạy vòng theo khu vườn ở phía trước khu dinh thự và một khoảng đất hẹp nằm giữa bức tường của dinh thự và bức tường thành.

Kenji nhảy xuống đất núp canh chừng đám tuần tiễu trong lúc Yuki và tôi bò dọc theo mái ngói về góc phía đông nam. Hai lần chúng tôi nghe tiếng dế kêu báo động của Kenji và biến thành tàng hình trên mái tường khi đám lính tuần đi bên dưới.

Tôi quỳ và ngước nhìn lên. Phía trên tôi là một dãy cửa sổ của hành lang phía sau khu dinh thự. Các cửa sổ đều đóng kín chỉ trừ một cửa gần vòng sắt nơi Shigeru bị treo bằng giây thừng cột ở mỗi cổ tay. Đầu Shigeru gục trên ngực và tôi nghĩ là ngài đã chết, nhưng khi tôi nhìn kỹ thì thấy một bàn chân chống nhẹ vào tường như chịu bớt một phần sức nặng của cơ thể đang bị treo trên hai cổ tay. Tôi nghe tiếng khò khè nhẹ của hơi thở và biết rằng Shigeru vẫn còn sống.

"Hãy nhảy múa đi Shigeru, hôm nay là ngày hôn lễ của ngươi!" một gã lính canh giễu cợt.

Tôi cảm thấy cơn cuồng nộ đang dâng lên. Yuki để nhẹ bàn tay lên cánh tay tôi, nhưng tôi sẽ không để cơn giận bùng nổ. Cơn cuồng nộ của tôi vẫn lạnh lùng và càng mạnh mẽ.

Chúng tôi nằm yên chờ đợi một lúc lâu. Không thấy lính canh đi tuần bên dưới. Kenji đã giải quyết hết lũ lính? Ngọn đèn trong cửa sổ chập chờn và tắt. Lính canh đến đó cách khoảng mười phút. Mỗi lần người tù tìm được chỗ đặt chân thì lính canh lại đến rung dây làm người tù tuột chân. Tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu và mất lâu hơn để hồi phục.

Cánh cửa sổ vẫn còn mở. Tôi nói nhỏ vào tai Yuki. "Chúng ta phải leo lên. Cô giải quyết tụi lính canh nếu họ trở lại, và tôi sẽ leo xuống chỗ treo tù nhân. Cô sẽ cắt sợi dây treo người tù khi nghe tiếng nai kêu, và tôi sẽ đưa ông ta xuống mặt đất."

"Ta sẽ gặp ngươi ở con kênh," Yuki thì thầm.

Ngay sau khi tên lính canh tù rời đi, chúng tôi nhảy xuống mặt đất, chạy qua khoảng đất trống và bắt đầu leo lên tường khu dinh thự. Yuki leo vào lối cửa sổ trong khi tôi đeo người vào phần nhô ra dưới cánh cửa và cột dây thừng đang quấn ở bụng vào vòng sắt treo người tù.

Nghe tiếng chim họa mi tôi biến thành vô hình và dán sát người vào tường. Tôi nghe tiếng người chồm ra từ cửa sổ phía trên, một tiếng nấc nhẹ, tiếng chân đạp vùng vẫy khi bị thắt cổ, và sau đó là im lặng.

Tiếng Yuki nói nhỏ, "Đi!"

Tôi bắt đầu leo xuống bức tường về phía Shigeru, dây thừng căng thẳng. Khi đến gần Shigeru thì lại nghe tiếng dế kêu, tôi vội tàng hình, hy vọng sương mù sẽ che dấu sợi dây thừng. Tôi nghe tiếng đoàn lính đi tuần ở phía dưới. Có tiếng vẫy nước phía hào làm đám lính chú ý.

Một gã lính đi về phía bờ tường đưa ngọn đuốc về phía mặt nước nhưng chỉ thấy một làn sương mù.

"Chỉ là con chuột nước," gã lính kêu lên. Đám lính tuần bỏ đi, tiếng bước chân xa dần.

Tôi phải làm nhanh lên. Một tên lính canh mới sẽ đến ở lầu canh phía trên. Yuki sẽ phải thanh toán từng tên một nhưng được bao lâu? Bức tường trơn trượt và sợi giây thừng càng trơn hơn. Tôi leo xuống thêm vài mét cho đến khi cùng độ cao với Shigeru.

Mắt Shigeru vẫn nhắm nhưng ông ta nghe hay cảm giác sự hiện diện của tôi. Shigeru mở mắt ra, thì thầm tên tôi không chút ngạc nhiên, và nở nụ cười mãn nguyện làm tim tôi co thắt.

Tôi nói nhỏ, "Sẽ làm đau đớn, nhưng xin đừng lên tiếng."

Shigeru nhắm mắt lại và tì chân vào tường.

Tôi cột Shigeru vào người tôi thật chắc và giả tiếng nai kêu về phía Yuki. Cô ta cắt sợi giây thừng buộc hai cổ tay Shigeru. Ông ta không nén được tiếng kêu khi hai tay được giải thoát. Sức nặng cả hai người làm tôi bị tuột khỏi bức tường trơn và hai người rơi xuống đất trong khi tôi chỉ cầu mong là sợi dây thừng vẫn giữ được. Cả hai chúng tôi bị giật xóc khi dây thừng dừng lại cách mặt đất khoảng một thước. Kenji bước ra từ bóng tối và giúp tôi tháo dây cho Shigeru và khiêng ông ta đến bức tường.

Kenji ném móc dây lên và cùng với tôi kéo Shigeru đến, cột ông ta vào dây và Kenji từ từ hạ Shigeru xuống trong lúc tôi leo xuống bên cạnh. Chúng tôi không thể dừng lại dưới chân tường mà phải bơi qua hào, che mặt Shigeru bằng khăn trùm đen. Nếu không có sương mù thì chúng tôi sẽ bị lộ ngay vì không thể lặn dưới mặt nước với Shigeru. Bơi qua hào xong chúng tôi phải khiêng Shigeru chạy qua khoảng đất trống trước khi đến bờ sông. Shigeru lúc đó gần như bất tỉnh, đầy mồ hôi vì đau đớn, cặp môi rướm máu vì bị cắn chặt để khỏi bật tiếng kêu. Cả hai vai bị sai khớp và miệng rỉ máu khi ho vì nội thương.

Trời mưa nặng hạt hơn. Một con nai bật tiếng kêu giật mình khi thấy chúng tôi xuất hiện và phóng vọt đi, nhưng không có tiếng động gì từ phía lâu đài. Chúng tôi dìu Shigeru xuống sông và bơi từ từ qua bờ bên kia. Trời mưa đã giúp che dấu chúng tôi, làm chìm đi những tiếng động nhưng cũng làm tôi chẳng thấy dấu hiệu gì của Yuki khi quay nhìn về phía lâu đài.

Khi qua bờ bên kia chúng tôi đặt Shigeru nằm trên đám cỏ cao. Kenji quỳ xuống bên cạnh, gỡ mũ trùm đầu và lau khô mặt Shigeru.

"Tha lỗi cho tôi, Shigeru."

Shigeru mỉm cười nhưng không nói. Tập trung hết sức ông ta thì thào tên tôi.

"Con đây."

"Con có mang thanh kiếm Jato không?"

"Dạ có, ngài Shigeru."

"Dùng nó ngay. Đem đầu ta về Terayama chôn gần bên mộ Takeshi."

Shigeru dừng lại, chịu đựng cơn đau đớn và nói tiếp, "Rồi mang đầu Iida về cho ta."

Khi Kenji giúp Shigeru quỳ lên, ông ta nói nhẹ, "Takeo chưa bao giờ làm ta thất vọng."

 Tôi rút Jato khỏi vỏ kiếm. Shigeru ưỡn cổ ra và thì thầm lời cầu nguyện mà người Hidden dùng khi lâm chung và kết thúc với tên của đấng giác ngộ. Tôi cũng cầu nguyện rằng tôi sẽ không làm Shigeru thất vọng. Trời tối hơn lúc Shigeru cầm thanh kiếm Jato cứu mạng tôi. Tôi nâng thanh kiếm lên, cổ tay đau âm ẩm, và xin Shigeru tha thứ. Thanh xà kiếm phóng ra và mổ và trong động tác phục vụ chủ nhân lần cuối, đã giải thoát chủ nhân nó vào thế giới bên kia.

Tiếng máu phọt ra nghe thật lớn trong sự tĩnh lặng của bóng đêm. Chúng tôi cầm thủ cấp Shigeru xuống sông để rửa sạch máu và gói lại. Cả hai chúng tôi đều không khóc, vượt quá sự đau khổ và hối hận.

Có tiếng chuyển động dưới sông, vài giây sau Yuki trồi lên mặt nước như con rái cá. Với nhãn quan tinh tường trong tối Yuki thấy ngay sự việc và quỳ xuống bên thây người và cầu nguyện. Tôi nặng nề nâng thủ cấp Shigeru đặt vào tay Yuki.

"Đem đến Terayama, và tôi sẽ gặp cô ở đó."

Yuki gật đầu và tôi thoáng thấy hàm răng trắng của cô ta khi Yuki mỉm cười.

"Chúng ta phải rời đi ngay," Kenji rít lên. "Công việc tốt đẹp, và đã xong chuyện."

"Tôi phải mang xác ông ta xuống sông." Tôi không thể để thây ông ta phơi trên bờ sông. Tôi nhặt những hòn đá từ chỗ con kênh chảy ra sông và cột vào cái khố duy nhất trên người ông ta. Hai người kia giúp tôi khiêng xác xuống sông.

Tôi bơi ra chỗ sâu nhất và buông tay, cảm thấy thân xác Shigeru kéo trôi khi chìm xuống. Máu trồi lên mặt nước, màu đậm nổi rõ trong màu trắng của sương mù, nhưng nước sông cuốn đi nhanh.

 Tôi nghĩ đến ngôi nhà ở Hagi nơi con sông luôn hiện diện trước cửa nhà và con chim diệc đến trong sân vườn mỗi chiều tối. Bây giờ Otori Shigeru đã chết. Nước mắt tôi trào ra, và dòng sông cuốn đi.

Đối với tôi công việc tối nay chưa xong. Tôi bơi trở lại bờ và nhặt thanh Jato lên. Chỉ có một vệt máu nhỏ trên thân kiếm. Tôi lau thanh kiếm và đút vào vỏ. Tôi biết Kenji đã nói đúng - thanh kiếm sẽ làm tôi khó trèo tường - nhưng tôi cần nó. Tôi không nói một lời với Kenji, ngay cả với Yuki ngoài câu "Tôi sẽ gặp cô ở Terayama."

Kenji kêu nhỏ, "Takeo," nhưng không có vẻ cương quyết, như biết chắc không có gì có thể ngăn được tôi. Kenji ôm choàng Yuki, và ngay lúc đó tôi mới chợt nghĩ ra Yuki là con gái ông ta. Kenji theo tôi trở lại con sông.

 

 

Đỗ Tùng dịch
17/10/2021

***

Đọc tiếp Chương 12
Trở về trang Mục Lục

Trở về đầu trang