Kaede chờ đợi màn đêm buông xuống. Nàng biết
rằng không có chọn lựa nào khác ngoài việc nàng phải tự tử. Tâm trí
Kaede bị ý tưởng chết chóc này xâm chiếm mãnh liệt. Danh dự gia đình
nàng tùy thuộc vào cuộc hôn nhân này - như phụ thân nàng đã nói.
Suốt ngày hôm nay sự hoang mang và hỗn loạn bao vây nàng, giờ đây
Kaede bám víu vào ý nghĩ rằng nàng phải có một hành động danh dự để
bảo vệ thanh danhcủa gia đình.
Lúc đó trời chưa tối, của một ngày đáng lẽ
là ngày cưới của nàng. Kaede vẫn còn trong bộ áo cưới mà các phu
nhân Tohan đã sửa soạn cho nàng. Bộ áo cưới lộng lẫy và trang nhã
hơn bất cứ bộ áo nào nàng đã từng mặc trước đây, và trong bộ áo đó
nàng cảm thấy mình nhỏ bé và mỏng manh như một con búp bê. Những
người hầu chung quanh nàng mắt mọng đỏ vì khóc trước cái chết của
phu nhân Maruyama, nhưng Kaede không biết gì về tin tức này cho đến
khi những người lính Otori bị thảm sát. Rồi những tin khủng khiếp
tiếp tục đến với nàng cho đến khi nàng cảm thấy điên cuồng lên vì
phẫn nộ và đau đớn.
Khu dinh thự với những căn phòng lịch sự,
chứa nhiều tác phẩm nghệ thuật, những khu vườn xinh xắn, đã trở
thành nơi chốn đầy bạo lực và đau khổ. Phía ngoài những bức tường
kia, băng qua sàn nhà biết hót như chim họa mi, là nơi một người đàn
ông đang bị treo trên hai cánh tay, người đàn ông mà lý ra là hôn
phối của nàng. Suốt cả buổi chiều nàng phải nghe lũ lính gác chế
nhạo và cười thô lỗ. Tim nàng như muốn bung ra khỏi lồng ngực, và
nàng khóc liên tục. Thỉnh thoảng nàng nghe người khác nhắc đến tên
nàng, và biết rằng tiếng tăm của nàng đã trở nên tệ hại hơn. Kaede
nghĩ rằng nàng đã làm cho ngài Shigeru bị nạn. Kaede khóc cho ngài
Shigeru đang bị Iida làm nhục, khóc cho phụ mẫu bị xấu hổ vì nàng.
Ngay cả khi nàng nghĩ mình đã khóc cạn nước
mắt thì hai dòng lệ lại ứa đầy và tuôn xuống khuôn mặt nàng. Phu
nhân Maruyama, Mariko, Sachie ... họ không còn nữa, họ đã bị làn
sóng bạo lực Tohan cuốn đi. Tất cả những người nàng quan tâm đều
chết hay biến mất.
Nàng khóc cho thân phận mình, một thiếu nữ
mười lăm tuổi mà cuộc đời chưa kịp bắt đầu đã mất hết. Nàng khóc cho
người chồng chưa kịp biết, khóc cho những đứa con chưa kịp mang thai,
cho tương lai mà lưỡi dao này sẽ chặt đứt. Sự an ủi duy nhất là bức
vẽ Takeo tặng nàng. Nhìn chăm chú vào bức vẽ đang cầm trong tay,
nàng biết rằng chỉ lát nữa thôi nàng sẽ được tự do như con chim núi
nhỏ bé kia.
Shizuka đi vào bếp yêu cầu một ít thức ăn
mang vào phòng, phụ họa những lời đùa cợt với lũ lính gác một cách
vô tư khi nàng đi ngang chúng. Nhưng khi nàng trở lại phòng thì cái
mặt nạ đóng kịch đó không còn nữa. Shizuka với khuôn mặt đau buồn,
giọng nói trong trẻo như che dấu nội tâm.
"Tiểu thư để tôi chải tóc. Tóc tiểu thư
đang rối bù lên, và tiểu thư cũng nên thay áo quần."
Shizuka giúp Kaede thay bộ áo quần cưới
nặng nề và sai lũ hầu đem đi cất.
"Tôi sẽ thay áo quần ngủ ngay bây giờ,"
Kaede nói. "Và các người có thể đi ra ngoài."
Quấn mình trong y phục bằng vải nhẹ, Kaede ngồi
xuống sàn nhà gần cửa sổ. Trời mưa nhẹ và mát hơn. Khu vườn đẫm nước
như thể nó cũng đang khóc.
Shizuka quỳ sau lưng, nhấc mớ tóc đen dày
của Kaede lên và chải bằng mấy ngón tay. Cô ta nói thầm vào tai
Kaede, "Tôi đã nhắn tin cho gia đình Muto trong phố và vừa mới nhận
trả lời. Takeo đang trốn ở đó, như tôi phỏng đoán. Họ cho phép Takeo
đi lấy xác ngài Otori."
"Ngài Otori đã chết?"
"Không, chưa chết." Giọng Shizuka như nghẹn
lại, nàng run lên vì cảm xúc. "Một sự lăng nhục quá mức. Không thể
bỏ mặc ngài Otori ở đó. Takeo phải đến với ngài."
Kaede buột miệng, "Rồi Takeo cũng sẽ
chết ngày hôm nay."
"Người đưa tin của tôi đang cố gắng
đem tin đến Arai," Shizuka nói nhỏ. "Nhưng tôi không biết là Arai có
đến kịp để cứu chúng ta hay không."
"Tôi không tin là ai đó có thể đương
đầu với Tohan," Kaede nói. "Ngài Iida không thể thất bại. Sự tàn
khốc của ông ta tạo nên sức mạnh đó."
Kaede nhìn ra trời đang mưa bên ngoài
cửa sổ, lớp sương mù màu trắng xám che phủ những ngọn núi. "Tại sao
đàn ông tạo ra một thế giới khắc nghiệt như vậy?" Kaede than.
Một đàn ngỗng trời bay trên không, gọi nhau
buồn bã. Xa xa nghe tiếng nai kêu.
Kaede đưa tay lên đầu. Tóc nàng ướt
cả nước mắt của Shizuka. "Khi nào thì Takeo đến?"
"Nếu Takeo đến thì sẽ vào lúc đêm
khuya." Shizuka ngưng một lúc lâu rồi tiếp, "Một sự mạo hiểm vô vọng."
Kaede không trả lời. Ta sẽ đợi chàng, Kaede tự hứa với mình. Ta sẽ
gặp chàng một lần nữa.
Kaede cảm nhận cán dao lạnh dấu trong áo.
Shizuka thấy cử động đó, xích lại gần và ôm choàng Kaede.
"Tiểu thư đừng sợ. Tôi sẽ ở bên cạnh cho dù
tiểu thư làm gì đi nữa. Tôi sẽ đi theo tiểu thư qua bên kia thế
giới."
Họ ôm choàng lấy nhau một lúc lâu.
Mệt mỏi vì cảm xúc, Kaede rơi vào trạng thái hoang mang lẫn buồn rầu.
Cô cảm giác như mình nằm mơ và lạc vào một thế giới khác, ở đó nàng
nằm trong vòng tay của Takeo, không sợ hãi. Chỉ có chàng cứu được ta,
Kaede nhận ra mình đang suy nghĩ. Chỉ có chàng mới đem ta trở lại
cuộc sống.
Một lúc sau Kaede ngỏ ý muốn đi tắm và yêu
cầu Shizuka nhổ lông mày và xoa bóp chân. Kaede ăn một ít và sau đó
ngồi thiền như đã được chỉ dạy từ thuở nhỏ, hình dung khuôn mặt hiền
từ của đấng Giác ngộ ở Terayama.
"Xin thương xót đệ tử," Kaede cầu nguyện. "Và phù
hộ đệ tử có được sự can đảm."
Những đứa hầu vào phòng sửa soạn giường ngủ.
Kaede sẵn sàng nằm nghỉ và nhét cây dao dưới tấm nệm giường. Lúc đó
đã vào giờ Tí, và khu dinh thự trở nên yên lặng ngoại trừ tiếng cười
xa xa của lũ lính gác, thì bỗng nhiên họ nghe tiếng bước chân trên
sàn gỗ. Có tiếng gõ ở cánh cửa. Shizuka đi đến mở cửa, và lập tức
phủ phục xuống sàn. Kaede nghe tiếng ngài Abe.
Ông ta đến bắt Shizuka, Kaede suy nghĩ trong nỗi
kinh hoàng.
Shizuka nói, "Thưa ngài trời đã khuya. Tiểu thư
Shirakawa rất mệt mỏi," nhưng giọng của Abe vẫn cương quyết. Kaede
nghe tiếng chân rời đi. Shizuka quay về phía Kaede và chỉ đủ thời
gian nói thì thầm,
"Ngài Iida muốn gặp tiểu thư," trước khi
nghe tiếng bước chân lại vang lên.
Iida bước vào phòng, theo sau là Abe và gã
cụt tay mà Shizuka biết là Ando.
Kaede lướt nhìn những khuôn mặt của họ,
bừng đỏ vì rượu và men chiến thắng vì đã trả thù. Kaede phủ phục
xuống sàn nhà, đầu chạm vào tấm thảm và tim đập thình thịch.
Iida an tọa, vắt tréo chân và nói: "Ngồi
lên, tiểu thư Shirakawa."
Kaede do dự ngước đầu lên và nhìn
Iida. Ông ta mặc y phục ban đêm bình thường nhưng có mang kiếm ở đai
lưng. Hai người quỳ phía sau Iida cũng mang kiếm. Họ cũng ngồi lên,
quan sát Kaede với sự tò mò có vẻ xúc phạm.
"Tha lỗi cho ta sự đột nhập khuya khoắt thế
này," Iida nói, "nhưng ta cảm thấy ngày hôm nay chưa thể kết thúc
nếu như ta chưa bày tỏ sự hối tiếc về tình cảnh không may mắn của
tiểu thư." Iida mỉm cười với Kaede làm lộ hàm răng to lớn, và nói về
phía Shizuka, "Đi ra."
Kaede mắt mở to và hơi thở gấp rút, nhưng không dám quay đầu nhìn về
phía Shizuka. Kaede nghe tiếng cửa khép lại và đoán rằng Shizuka vẫn
ở gần đâu đây phía bên kia cánh cửa. Kaede ngồi yên nhìn xuống sàn
và đợi Iida nói tiếp.
"Hôn phối của tiểu thư mà ta nghĩ rằng sẽ
tạo được một liên minh với Otori, hình như chỉ là cái cớ để những
con rắn độc tìm cách cắn ta. Tuy nhiên ta nghĩ là đã tiêu diệt hang
ổ của chúng." Cặp mắt Iida nhìn chằm chằm vào Kaede. "Trong mấy tuần
qua tiểu thư đã đi chung với Otori Shigeru và Maruyama Nakomi. Chẳng
lẽ tiểu thư không bao giờ nghi ngờ là họ đang âm mưu chống ta?"
"Tôi không biết gì hết, thưa ngài,"
Kaede trả lời, và nhẹ nhàng nói thêm, "Nếu có âm mưu gì thì nó chỉ
có thể thành công nếu tôi không biết gì."
"Hừ," Iida gầm gừ, và sau một lúc hỏi
tiếp, "Còn gã thanh niên ở đâu?"
Kaede không nghĩ là tim nàng có thể
đập nhanh hơn lúc đó, nhưng nó đang đập thình thịch ở thái dương làm
nàng như muốn ngất xỉu. "Gã thanh niên nào, thưa ngài Iida?"
"Cái gã con nuôi Takeo."
"Tôi không biết gì về gã," nàng trả lời như
thể nhạc nhiên. "Làm sao tôi lại biết gã ta?"
"Hắn là người như thế nào, thưa ngài?"
"Hắn còn trẻ, rất ít nói. Có vẻ mọt sách;
thích hội họa." Kaede ráng mỉm cười. "Hắn ta vụng về và ... có lẽ
không can đảm lắm."
"Ngài Abe cũng nói như vậy. Chúng ta giờ
biết hắn là người đạo Hidden, đã trốn thoát một lần năm ngoái. Tại
sao Shigeru lại chứa chấp và nhận làm con nuôi một tên tội phạm như
thế, nếu chẳng phải để chống đối và làm nhục ta ư?"
Kaede không thể trả lời. Những âm mưu chằng
chịt hầu như quá phức
tạp đối với nàng.
"Ngài Abe tin rằng gã thanh niên đã chạy trốn khi
ngài Ando nhận ra gã. Dường như gã là một kẻ khiếp nhược. Chúng ta
sẽ bắt hắn không sớm thì muộn và ta sẽ treo hắn lên sát bên cha nuôi
của hắn." Mắt của Iida nhấp nháy trên người Kaede nhưng nàng không
trả lời. "Lúc đó sự trả thù của ta đối với Shigeru mới trọn vẹn."
Iida cười sảng khoái, hàm răng lấp lánh. "Tuy nhiên câu hỏi cấp
thiết hơn là: Tiểu thư rồi sẽ ra sao? Xích lại đây."
Kaede phủ phục chào và xích về phía trước.
Tim nàng đập chậm lại, và gần như ngừng hẳn. Thời gian cũng như đi
chậm hơn. Buổi tối như yên lặng hơn. Tiếng mưa chỉ nghe thì thào.
Một tiếng dế chợt kêu.
Iida cúi người về phía trước và quan sát
Kaede. Ánh đèn phủ lên khuôn mặt Iida, và khi Kaede ngước nhìn lên
nàng thấy những nét hung dữ của Iida như chùng xuống với sự ham
muốn.
"Tiểu thư Shirakawa, ta đang khó xử. Thanh danh
tiểu thư không thể phục hồi sau những biến cố vừa qua, nhưng phụ
thân tiểu thư trung thành với ta, và ta cảm thấy có một trách nhiệm
nào đó với tiểu thư. Ta phải làm gì đây?"
"Tôi chỉ muốn chết," Kaede trả lời. "Cho phép tôi
được tự xử trong danh dự. Cha tôi sẽ hài lòng với giải quyết đó."
"Nhưng có vấn đề thừa kế của tộc Maruyama," Iida
nói. "Ta đang suy nghĩ chuyện hôn nhân của chính ta với tiểu thư.
Như vậy sẽ giải quyết được vấn đề lãnh thổ, và sẽ chấm dứt những đồn
đãi về sự nguy hiểm của tiểu thư đối với đàn ông."
"Vinh dự đó quá lớn đối với tôi," Kaede trả lời.
Iida mỉm cười và dùng một móng tay dài đưa
lên những cái răng trước.
"Ta biết tiểu thư có hai người em gái. Ta
có thể cưới cô chị. Xét hết mọi chuyện thì ta nghĩ rằng tốt hơn tiểu
thư nên tự xử."
"Ngài Iida." Kaede cúi đầu phủ phục xuống sàn.
"Nàng là một cô gái tuyệt vời, đúng không?" Iida
nói về phía sau nơi có hai thuộc hạ. "Xinh đẹp, thông minh, can đảm.
Và tất cả đều sẽ phí bỏ."
Kaede ngồi thẳng lên, nhìn về phía khác, nhất
định không lộ cảm xúc gì.
"Ta đoán tiểu thư là một trinh nữ." Iida đưa tay
ra vuốt tóc Kaede.
Nàng nhận ra Iida say rượu nhiều hơn là vẻ bên
ngoài. Nàng nghe được mùi rượu trong hơi thở của Iida khi ông ta cúi
người về phía nàng. Kaede cảm thấy giận dữ khi nhận ra nàng run rẩy
vì sự đụng chạm. Iida nhìn thấy và cười lớn. "Thật là một bi kịch
khi phải chết như một trinh nữ. Ít ra tiểu thư nên nếm mùi tình yêu
trong một đêm."
Kaede nhìn Iida mà không tin mắt mình. Nàng thấy
tất cả sự suy đồi của Iida, con người Iida đã tụt xuống hố sâu của
ham muốn và ác độc. Chính quyền lực đã làm ông ta ngạo mạn và hư
hỏng. Kaede cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ, thấy những
gì sắp xảy ra nhưng bất lực không thể ngăn cản. Kaede không thể tin
được đó là ý định của Iida.
Iida ôm đầu Kaede vào hai bàn tay và cúi người về phía
nàng. Kaede quay mặt qua phía khác và môi Iida chạm vào cổ Kaede.
"Không," Kaede nói. "Không. Xin đừng làm nhục tôi. Hãy
để tôi chết!"
"Không có gì nhục khi chiều ý ta," Iida trả lời.
"Tôi van xin ngài, đừng làm thế trước mặt những người
này," Kaede khóc, người rủ xuống như thể đầu hàng với nghịch cảnh.
Mái tóc dài của Kaede phủ xuống che mặt nàng.
"Các ngươi đi ra," Iida cộc lốc nói với họ. "Không ai
được làm rộn ta trong đêm nay."
Kaede nghe tiếng bước chân họ đi ra khỏi
phòng, nghe Shizuka nói với họ ở ngoài cửa, và nàng muốn khóc nhưng
lại không dám. Iida quỳ xuống bên cạnh nàng, nhấc bổng nàng lên và
mang nàng đến tấm nệm. Iida cởi dây lưng của Kaede và áo choàng của
nàng bật mở ra. Iida tháo kiếm, nới lỏng áo quần và nằm xuống cạnh
Kaede. Da thịt nàng co rúm lại vì sợ hãi và ghê tởm.
"Chúng ta có cả đêm nay," Iida nói và đó là lời
cuối của lão. Cảm giác thân thể Iida áp sát cơ thể nàng gợi lại rõ
rệt ký ức về gã lính gác ở lâu đài Noguchi. Miệng Iida trên môi nàng
khiến nàng như điên lên vì kinh tởm. Kaede đưa hai tay về phía sau
đầu và Iida gầm gừ thích thú vì cơ thể Kaede ưỡn cong áp sát vào lão.
Tay trái Kaede tìm ra cây kim trong ống tay áo phải. Khi Iida nằm đè
lên Kaede, nàng đâm mũi kim vào mắt lão. Iida rên vì đau đớn nhưng
nghe không khác tiếng rên rỉ vì khoái lạc. Tay phải Kaede rút cây
dao dấu dưới tấm nệm và thọc lên. Sức nặng của chính Iida khi lão
rướn người về phía trước làm cây dao đâm sâu vào tim.
Đỗ Tùng dịch
25/2/2022
***
Đọc tiếp Chương 13
Trở về trang Mục Lục
Trở về đầu trang