![]() |
||
SỨ MỆNH TINH THẦN
(Thơ dựa theo chuyện kể của tác giả YÊN SƠN )
Người chuyển thơ Nguyễn Sáu
Lời BPT: Trong dân gian, người ta thường nói “Quảng nam hay cãi, Quảng ngãi hay co.” Nhưng ở đây có một người xứ Quảng (ngãi), không có “cãi” hay “co” gì hết, đã viết kể một câu chuyện rất là xúc động, về một tình yêu và một tình người. Rồi lại được một người xứ Quảng (ngãi) khác, chuyển câu chuyện thành thơ, một hình thức “nói thơ” mộc mạc và chân thực vào cái thời xa xưa trong những làng quê miền Trung …
Xin có lời giới thiệu bài viết với THDL, lời cám ơn người “nói thơ” và chuyển bài, TH Nguyễn Sáu, và lời cám ơn tác giả Yên Sơn.
***
Đọc câu chuyện thấy quá thương
Tôi xin ghi lại tỏ tường bằng thơ
Thật là hết sức bất ngờ,
Những người trong chuyện, nên thơ vô cùng.
Nêu cao đức tính thủy chung,
Dù cho hoàn cảnh vô cùng khó khăn.
***
Trong ánh nắng chói chang nơi xứ Quảng,
Người khách lạ lang thang tìm kỷ niệm.
Người về đây để lo tròn trách nhiệm,
Cậu học trò vừa tắt lịm gởi trao.
Lòng bâng khuâng, với nỗi nhớ dạt dào,
Quê hương cũ, đã bao năm xa vắng.
Giờ về đây lạc lõng, chẳng người thân,
Ghé vào quán nước nghỉ chân tạm thời.
Ba đứa bé cầm vé số gọi mời,
Người khách lạ chẳng một lời đáp trả.
Làm chúng phải buồn bã bỏ ra đi,
Vì chúng thấy chẳng ích gì nán lại.
Rồi tiếp đến là một em bé gái,
Với giọng mời êm ái “mua dùm con”.
Nhìn em gái mới độ tròn tuổi tám,
Cất lời than, “con phải bán thật nhiều”.
“Để có tiền mua thuốc cho mạ yêu”,
Người khách nghĩ, bé đặt điều dối trá.
Nên làm ngơ, bé vội vàng từ giã,
Không hiểu sao, người khách đã xiêu lòng.
Giữ bé lại, và gạn hỏi lòng vòng,
Để biết rõ điều ước mong của bé.
Bé trả lời, giọng Huế buồn thỏ thẻ,
Khách lặng nhìn em bé, cảm thương thêm.
Rồi mở lời qua cử chỉ êm đềm,
“Chú ngại trúng số sẽ thêm phiền hà.
Nên chú cho tiền để cháu mua quà”,
Bé không lấy, bảo rằng Mạ đã dặn.
Một lòng bé cứ khăng khăng,
Chú mua dùm số, cháu bằng lòng thôi.
Thấy cháu gái cố tình từ chối,
Tôi càng thêm bối rối ngợi khen.
Một lòng bé cứ khăng khăng,
Chú mua dùm số, cháu bằng lòng thôi.
Thấy cháu gái cố tình từ chối,
Tôi càng thêm bối rối ngợi khen.
Nghĩ bụng rằng, cháu thực sự khó khăn,
Thân gầy guộc, cùng với manh áo vá.
Đôi dép mòn đến quá nửa gót chân.
Hình ảnh khốn khó trăm phần hiện ra.
Tuổi đời còn nhỏ quá,
Tuổi thích vui chơi, mà đã phong trần!
Qua một phút phân vân,
Tôi quyết định phải cần giúp em.
Dịu dàng tôi khẽ hỏi thêm,
Nếu không bán hết cháu đem về nhà?
Cuối ngày cháu trả lại người ta,
Nhưng sẽ bị phạt là mười phần trăm.
Tiền lời sẽ phải bị thâm?
Còn bao nhiêu vé cháu cầm trên tay?
Tính xong, bé trả lời ngay,
Còn tám mươi sáu, cháu xoay cách nào?
Cháu bán đến mười giờ tối mới giao,
Chú mua giùm cháu được bao nhiêu này?
Tôi hỏi, nếu chú mua hết số này,
Thì cháu bán tiếp, hay quay về nhà?
Trả lời hết sức thật thà,
Về lo cho Mạ, hạ hồi sẽ hay.
Thế là vé được trao tay,
Bé cười sung sướng, thơ ngây, hiền hoà.
Khi tôi móc túi lấy ra
Năm mươi tiền Mỹ, ý là cho luôn.
Thấy bé tỏ vẻ cuống cuồng,
Dốc hết tiền có từ nguồn sáng nay.
“Làm sao đủ thối số này?”,
Tôi hiểu ý cháu, dắt ngay qua đường.
Đổi năm chục đô theo giá thị trường,
Rồi trả cho cháu bình thường, không cho.
Cháu đếm lại kỹ, vì tỏ ý lo,
Chú lại cố ý muốn cho thêm tiền.
Thương cho đức tính thẳng ngay, ngoan hiền.
Mà tôi được biết chỉ riêng em này.
Xong xuôi tôi xoa đầu bé chia tay,
Với lòng thương mến, nhớ hoài không quên.
Tôi cười nhếch miệng, buồn tênh.
Chúc cho Mạ cháu bệnh tình mau qua.
***
Tôi đi xe ôm tìm địa chỉ nhà,
Phải qua hai hẻm, thật là khó khăn
Căn phòng nhỏ hẹp, nhưng ngăn nắp thừa.
Nhìn cụ bà gầy yếu, tôi vội thưa,
Phải nhà cô Phương Lan đây không ạ?
Cậu là ai mà biết con gái tôi?
Dạ, người bên Mỹ nhờ tôi tìm dùm.
Có phải Huệ nhờ cậu không?
Thưa phải, vậy mời cậu vào trong nhà.
Mạ con hắn vừa mới đi ra chợ
Cậu ngồi đợi được, hay là gấp đi.
Mạ con hắn chắc cũng sắp về,
Vâng, cháu đợi Lan về kể nghe luôn.
Một lát sau tôi cảm thấy buồn buồn,
Vì thiếu thuốc lá, tìm nguồn giải khây.
Con xin để cái hũ lại đây
Con ra đầu hẻm, sẽ quay về liền.
Tôi ngồi ngay hẻm đầu tiên,
Nghĩ Lan về, sẽ thấy liền không lo.
Không ngờ nhiều ngõ quanh co,
Nàng về ngõ khác, tôi chờ uổng công.
Hồi lâu tôi thấy không xong,
Vội vô nhà, để Cụ trông thêm phiền.
Khi tôi về đến, cửa liền mở ra,
Và một thiếu phụ bước ra chào mừng.
Tóc nàng thả chấm ngang lưng,
Gương mặt thanh tú, nhưng trông thẩn thờ.
Mắt nàng hoen ướt, như chờ hung tin,
Làm tôi lúng túng, chỉ nhìn nàng thôi.
Sau lưng nàng, có tiếng reo “đúng rồi,
Đúng là chú giúp con đó Mạ ơi.”
Tôi càng ngạc nhiên không nói nên lời.
Giờ nàng bình tĩnh, gọi mời tên tôi.
Và vội kéo ghế mời ngồi,
Thấy tôi còn đang xúc động bồi hồi.
Nàng lên tiếng trước, để tôi yên lòng.
Em về đường trong nên anh không thấy.
Nhìn bình sành đấy, bé Lan Huệ nghi,
Sao giống bình chú mua số khi chiều?
Rồi bé kể hết mọi điều tôi nghe.
Và rất tự hào nó khoe tôi là:
Chú cho tiền, mà con nghe Mạ dặn,
Nên con nhất định không nhận tiền cho.
Dù mình khốn khó, vẫn lo giữ tròn
Nghèo cho sạch, rách cho thơm,
Tôi liền lên tiếng khen Lan,
Khéo dạy con quá, tôi càng thấy thương.
“Bé Lan Huệ không phải bình thường,
Thông minh, thành thật, tôi thương vô cùng.”
Cám ơn anh hiểu thấu dùm
Em bịnh nhiều quá, không đùm bọc con.
Nhân hè nghỉ học, cháu toan giúp nhà.
Nhưng tôi hết sức xót xa trong lòng.
Nhờ anh giúp, nên nó sớm bán xong,
Cháu liền hối hả, chạy vòng sang qua
Mời cô y tá về nhà,
Chich em mũi thuốc, khoẻ ra hơn nhiều.
Nên em và cháu khi chiều,
Cùng ra tiệm thuốc, mua liều thuốc thêm.
Bây giờ mới thấy tạm êm,
Trình bày anh rõ, để em yên lòng.
Ngồi nghe nàng nói, mà lòng xót xa.
Nên tôi chưa dám mở ra lời nào.
Bỗng dưng nàng cất cao giọng hỏi,
Đôi mắt nàng thao láo nhìn tôi.
Hình như đã đoán biết rồi,
(Tro cốt của Huệ, nhờ tôi đem về?)
Mọi người yên lặng lắng nghe,
Làm tôi bối rối, khó che buồn phiền.
Nên tôi nói phải, đáp liền cho xong,
Để mọi người bớt phải chờ mong.
Hung tin đưa đến, mà lòng nôn nao.
Hoàn cảnh bi đát, nói sao bây giờ!
Phương Lan đưa hũ cốt lên bàn thờ,
Rồi nàng quay lại, mắt mờ lệ tuôn.
Trình bày tôi rõ ngọn nguồn,
Cả tháng ni em thấy buồn vu vơ.
Nên lo cho Huệ có chuyện bất ngờ,
Dù từ hai năm đến giờ vắng tin,
Nhưng không vì thế em vin cớ buồn.
Vẫn vững tin Huệ là nguồn sống em.
Quả đúng như vậy, tôi tiếp lời thêm,
Huệ luôn nhớ mẹ con em thật nhiều
Hai năm rồi có nhiều điều không may,
Nên Huệ không muốn cho hay làm gì,
Tôi biết rõ Huệ là vì,
Huệ theo học võ, trường thì của tôi.
Huệ học với tôi đã bốn năm rồi,
Tính tình rất tốt, hiền hoà, siêng năng.
Nên tôi thường có lời khen,
Đồng hương Quảng Ngãi, nên không lấy tiền.
Tôi cần học sinh ngoan hiền, làm gương
Thì Huệ là đứa tôi thường khắc ghi.
Hai năm trước, Mẹ đột ngột mất đi,
Huệ buồn thương Má, phần vì cô đơn.
Tôi đề nghị về ở với thầy tốt hơn,
Huệ chỉ biết nói cám ơn thầy ạ.
Lý do không muốn bán vội căn nhà,
Là vật kỷ niệm, mẹ già tạo lên.
Nên chuyện dời chỗ thật là không nên.
Rồi tôi lại nhắc, đừng quên tập tành.
Một thời gian lâu, không đến thực hành,
Tôi hơi thắc mắc, nhưng đành lãng quên.
Cách đây hai tháng, điện thoại reo lên.
Không ngờ là Huệ xưng tên, gặp thầy.
Giọng nghe rất yếu bên kia đầu dây,
“Có việc quan trọng, nhờ Thầy giúp cho.”
Địa chỉ là nhà thương, nên tôi lo,
Nghĩ là có chuyện xui cho Huệ rồi.
Tôi lái xe nhanh tìm đến nơi ngay,
Nhìn Huệ hết vẻ đẹp trai ngày nào.
Biết tin qua vài câu chuyện đổi trao,
Ung thư đường ruột, đã vào kỳ nguy.
Chỉ để nằm đó chờ khi,
Còn việc chữa trị giờ thì vô phương.
Phương Lan đau xót khôn lường,
Cất lên tiếng khóc, đau thương vô vàn.
Tôi phải tìm cách trấn an,
Bé Huệ lau mắt mẹ đang lệ trào.
Rồi nàng cất tiếng thì thào,
Trách mình đã nghĩ sai vào người yêu.
Nàng cho tôi biết những điều,
Khiến nàng nghĩ trái, có nhiều nguyên nhân.
Hai năm trước, có một lần,
Huệ gởi cho em mười ngàn đô la.
Trong thư Huệ nói rằng là,
Dùng tiền buôn bán, độ qua tháng ngày.
Bảo lãnh anh đang cố xoay,
Mong em kiên nhẫn đợi ngày đoàn viên!
Thế rồi Huệ bặt tin luôn,
Làm tôi suy nghĩ, vừa buồn, vừa lo.
Nghi là ảnh đưa tiền cho,
Là để dứt khoát hẹn hò từ nay.
Đâu ngờ lắm chuyện không may,
Mà em chẳng biết mảy may chút gì.
Phần em cũng lắm chuyện nguy,
Cố lo buôn bán để chi gia đình.
Nhưng luôn thiếu hụt, vì mình kém may.
Cho nên vào dịp nghỉ hè năm nay,
Dọn về thành phố để xoay,
Nhưng sao số phận mãi hoài đắng cay.
Em sang tiệm bán trái cây,
Tiền đã đóng hết, mới hay bị lường.
Không tìm được kẻ bất lương,
Phần buồn mất của, phần thương phận mình.
Nên em phát bịnh thình lình,
Cứ lo nghĩ quẩn, bịnh tình nặng hơn.
Bạc tiền thì đã sạch trơn,
Nên đành chấp nhận để con đi làm.
Bên ngoài trời đã tối xầm,
Công chuyện thì còn nhiều lắm chưa xong.
Và cũng để tạm lắng lòng,
Tôi xin từ giã, sẽ vòng lại sau.
Phương Lan có chút lo âu,
Nhưng rồi thuận ý, yêu cầu sớm mai.
Thắp nhang, tôi vái công khai,
Để mọi người biết, khỏi hoài nghi lo.
Huệ ơi em đã giúp cho,
Thầy đủ nghị lực để lo việc này.
Hôm nay em đã về đây,
Là tròn ý nguyện, nên thầy hân hoan.
Xin em hãy nghỉ bình an,
Và luôn phù trợ vợ con vui vầy.
Ngày mai thầy trở lại đây,
Để lo hoàn tất chuyện này cho em.
Trong bóng đêm tối mịt,
Người bịn rịn tiễn đưa,
Mắt lệ đầm như mưa,
Biết nói sao cho vừa!!
Tôi bảo Lan bây giờ có thể yên tâm,
Huệ luôn bên cạnh, âm thầm giúp em.
Ngày mai mình còn bận rộn nhiều thêm,
Chu toàn mọi việc chồng em mong chờ.
Về khách sạn với tâm trạng thẫn thờ.
Sắp xếp những chuyện Huệ nhờ tôi lo.
Kể làm sao về Huệ cho Lan tỏ tường
Hoàn tất thủ tục phi thường Huệ giao…
***
Thầy ngồi bên giường bịnh,
Trò nằm đó, xanh xao.
Câu chuyện được khơi mào,
Giữa bên trao, bên nhận.
Thầy hứa tròn bổn phận,
Trò ân hận tỏ bày
Là chưa hỏi ý thầy,
Vì biết chẳng còn ai
Mà ngày thì đã cận!!!
Vợ con em rất cần,
Xin Thầy đừng phân vân,
Em xin tạ ơn Thầy.
Và đây là câu chuyện Huệ kể
Bảy năm trước, Cùng Mẹ về Mỹ Khê.
Để thăm viếng mộ Ba,
Ba chết thật thảm thê,
Trong trại tù Cọng Sản.
Trong dịp này em gặp được người bạn.
Tên nàng là Phạm Thị Phương Lan,
Cùng hoàn cảnh hoạn nạn như em.
Người dễ thương nhân hậu thêm hiền hoà.
Không thân nhân, chỉ còn có mẹ già.
Vì chữ hiếu, không muốn xa mẹ mình.
Sáu tháng sau, chúng em lập gia đình,
Nàng không nỡ bỏ mẹ mình ra đi.
Nên việc bảo lãnh không thể thực thi,
Em đành chấp nhận, để tuỳ nàng thôi.
Và tin vui đến, nàng đã có thai,
Em hân hoan chờ con gái chào đời.
Ngày Lan sinh, em bay về kịp thời,
Đến nhà thương vội trao lời yêu đương.
Để ghi nhớ mối tình đẹp phi thường,
Tên con Lan Huệ để thương nhau nhiều.
Về lại Mỹ, em cố gắng đủ điều,
Nhưng việc đoàn tụ vẫn nhiều khó khăn.
Vì thương mẹ, chúng em đành cách ngăn,
Gây trở ngại việc làm ăn cũng nhiều.
Rồi mẹ em bịnh, thêm phần chi tiêu,
Lo săn sóc mẹ, tốn nhiều thời gian.
Dẫu khó khăn, em chỉ muốn riêng mang,
Nên không bày tỏ Phương Lan làm gì.
Chỉ cho nàng biết, “mẹ sức khoẻ suy”.
Nàng luôn nhắc nhở, không chi hơn mẹ.
Và cũng nhắc lại lời thề thuỷ chung,
“Lan luôn tin anh, xin đừng có lo.”
Thấy tiền bạc đã đến lúc cụm co,
Nên em quyết định gởi cho mười ngàn.
Khuyên nàng tìm cách bán buôn,
Có tiền tiêu tạm, qua truông khó này…
Năm sau mẹ em nhắm mắt xuôi tay,
Bận lo công việc ma chay xong rồi.
Sức khoẻ em cũng đến hồi khó khăn,
Và rồi em lại mất phăng việc làm.
Nhớ vợ con nên mọi chuyện không ham,
Biến ăn, mất ngủ, thân tâm tiêu điều.
Không muốn vợ con biết nhiều về em,
Nên đành câm nín, không thèm hỏi han.
Bịnh tình em ngày càng thêm nặng,
Bác sĩ đoán, vì quá căng tinh thần.
Nên không tìm hiểu nguyên nhân kỹ càng,
Đến khi biết rõ, thuốc thang hết đường.
Xạ trị, hoá trị, cũng đều vô phương,
Biết mình sẽ chết, lại thương gia đình.
Nên em lo chuẩn bị hết cho mình,
Để khi em chết, trọn tình vợ con.
Để cho tài sản khỏi bị hao mòn,
Em đã chuẩn bị lo toan mọi điều.
Toàn bộ tài sản chẳng có bao nhiêu
Nhà, Xe, nhân thọ, bao điều đấy thôi.
Em uỷ quyền hết cho Thầy trông coi,
Ngoài Thầy em chỉ lẻ loi một mình.
Em tin tưởng Thầy có đức, có tình,
Nên em tự ý, không trình thầy hay…
Huệ cởi chìa khoá đeo trên tay,
Chìa khoá “sếp bốc” em trao cho Thầy.
Kèm theo câu, “giấy tờ có sẵn trong đây,
Theo di chúc ấy, nhờ Thầy giúp cho.”
Rồi Huệ ngất lịm, làm tôi quá lo,
Sau khi tỉnh lại, Huệ cố giải bày.
Bây giờ em đã yên tâm rồi Thầy,
Vợ con sẽ hiểu một ngày không xa.
Không được nhìn con, em thấy xót xa,
Hơn ba năm qua, chắc đã lớn nhiều.
Và vợ em nữa, tình yêu khôn lường,
Cám ơn Thầy với lòng thương vô bờ…
Nói đến đây, Huệ đã mệt phờ,
Mắt nhắm, dòng lệ hững hờ trào tuôn.
Ghé sát tai, tôi hứa sẽ lo tròn,
Huệ chợt mở mắt và toan mỉm cười…
Và Huệ bình thản nhắm mắt lìa đời,
Hồn thiêng chắc sẽ về Trời thảnh thơi…
Nhà thương, sau khi thu xếp xong rồi,
Tôi liền đến thẳng về nơi ngân hàng,
Tìm đọc di chúc cho thật kỹ càng,
Để lo công việc chu toàn, gọn nhanh.
Thấy Huệ chuẩn bị mọi chuyện thật rành,
Tôi rất cảm kích lòng thành Huệ lo.
Trước tiên là giấy uỷ quyền cho tôi,
Trọn quyền pháp lý, khi Huệ chết rồi.
Cùng bao công việc mà tôi phải làm,
Huệ kê khai thật rõ ràng phục ghê.
Xác thiêu, đưa cốt về quê,
Bảo hiểm nhân thọ, mọi bề đã xong.
Nhà, xe phải bán, ngân hàng phải đóng.
Năm ngàn cúng chùa cho lòng thảnh thơi.
Vì di ảnh Mẹ vị ở nơi chùa này,
Còn việc tro cốt, xin Thầy giúp lo.
Đem về Mỹ Khê giao cho vợ con,
Cùng với số tiền Thầy gom được về.
Để em khỏi lỗi lời thề,
“Phải luôn lo lắng, cận kề vợ con.”
Cảm thương lòng chung thuỷ sắt son,
Tôi rơi nước mắt, cho hoàn cảnh em…
Dường như có Huệ luôn đem điều lành,
Mọi việc hoàn tất rất nhanh, dễ dàng.
Bảo hiểm nhân thọ họ đã sẵn sàng,
Nhà xe cũng bán gọn gàng khá nhanh.
Chỉ trong một tháng, mọi việc hoàn thành.
Tiền vào tài khoản tôi dành riêng cho
Vợ con của Huệ theo lời dặn dò,
Và lập cuốn sổ, ghi rõ thu chi,
Tiếp theo tôi lo sắp xếp chuyến đi,
Cử người thay thế khi tôi xa trường.
Để cho tôi được yên tâm lên đường,
Việt Nam, Quảng Ngãi, quê hương xa vời…
(hết câu chuyện tôi sắp kể cho gia đình)
***
Hôm sau tôi trở lại,
Với lòng bớt ái ngại.
Trong nhà đầy nhang khói,
Và Lan bình tĩnh nói,
Chấp nhận thực tại rồi,
Không còn quá bồi hồi,
Xin đừng ngại cho tôi
Hãy kể hết những lời,
Huệ cuối đời trăng trối
Nhờ sắp đặt sẵn sàng,
Tôi kể thật rõ ràng
Theo thứ tự thời gian
Phương Lan nghe, không khóc
Không trách móc một lời,
Người bạn đời bạc số.
Nhưng khi nghe đến chỗ
Trút hơi thở cuối cùng
Lan lăn đùng ngất xỉuv
Vì nàng đang rất yếu
Cả nhà đều líu quíu,
Tôi bấm huyệt cho nàng
Con bé thì vội vàngv
Chạy gọi y tá sang
Bà cụ cũng hoang mang
Thoa dầu xanh cho Lan…
Lát sau tình trạng khả quan,
Lan xin uống nước, sẵn sàng lắng nghe.
Chuyện buồn đã hết, chẳng còn e dè,
Nên tôi mạnh dạn hỏi về nhà băng.
Xem có ngân hàng nào ở gần,
Và giờ mở cửa, mình cần đến đây.
Hoàn tất công việc mà Huệ tỏ bày,
“Mong vợ con sẽ từ nay bớt sầu…”
Lan không rõ, vì không có nhu cầu,
Chắc ăn nên tránh vào đầu giờ trưa.
Dùng cơm xong, mình sẽ đến là vừa,
Ngân hàng Ngoại Thương, mình ưa, lại gần.
Thấy tôi mở hai trương mục một lần,
Nên Lan tỏ vẻ tần ngần ngạc nhiên.
Càng ngạc nhiên hơn, khi thấy số tiền,
Thật là quá lớn, tiếp liền theo sau.
Một trăm hai mươi bốn ngàn đô cho nàng,
Tiền bán nhà, xe, và tiết kiệm chuyển sang
Một trăm lẻ năm ngàn đô cho Lan Huệ,
Tiền bảo hiểm nhân thọ và tiền lời.
Lan lấy ra một ít tiêu tạm thời,
Và gởi hết lại theo lời của tôi.
Còn tiền của bé, cho việc học thôi,
Mọi việc sắp xếp xong rồi, thật nhanh.
Đến đây công việc tôi đã hoàn thành,
Tôi đưa di chúc, Huệ dành cho tôi.
Cùng với sổ chi thu ghi xong rồi,
Cho Lan giữ lấy, làm hồi ký riêng.
Vừa về đến nhà, công việc trước tiên,
Tôi nắm tay bé nhủ khuyên đôi điều.
Bảo rằng “ba Huệ thương con thật nhiều,
Từ nay gắng học để chìu lòng Ba.
Đó là ước nguyện thiết tha,
Khi Ba nhắm mắt lìa xa dương trần.”
Lan Huệ nước mắt trào dâng,
Hứa với Ba con chuyên cần học hay…
Chúng tôi cùng lúc nắm tay,
Đốt nhang khấn vái, tỏ bày tâm tư.
Huệ ơi! Mọi việc tốt đẹp, dường như
Được Em phù trợ, cho dù khó khăn.
Từ nay em hãy tin rằng,
Những người thân thích em hằng mến yêu.
Sẽ thay em làm tốt mọi điều,
Mà em mong ước từ nhiều năm nay.
Phương Lan đốt nhang bái lạy,
Bé Lan Huệ cũng bái lạy theo.
Cụ Bà dáng vẻ eo sèo,
Cũng lần tiến đến đốt vèo nén nhang.
Ngoài trời đêm tối đã sang,
Tôi chào từ giã, nhưng Lan chần chờ.
Chia tay hôm nay, biết đến bao giờ,
Gia đình em còn có cơ gặp anh.
Xin nhận cho em tấm lòng thành,
Cám ơn nghĩa cử anh dành cho em.
Và nàng vụt lạy trên nền,
Làm tôi phải né sang bên.
Bảo nàng hãy mau đứng lên,
Tôi không dám nhận, xin quên chuyện này.
Chuyện tôi làm vì tình nghĩa thầy trò,
Hoàn toàn tự nguyện, không do ý gì.
Cả nhà nài nỉ thôi thì,
Hãy dùng cơm tối, trước khi rời nhà.
Lời mời hết sức thiết tha,
Tôi đành chấp nhận, cho qua chuyện này.
Phương Lan dõng dạt tỏ bày,
Em xin tự hứa từ nay giữ mình.
Chăm sóc sức khoẻ, lo con tận tình,
Quyết không để phụ công trình của anh.
Và nhất là với lòng thành,
Tình yêu tha thiết Huệ dành cho tôi.
Lan Huệ nhất định sẽ học đến nơi,
Tương lai rạng rỡ như lời Huệ mong.
Em vẫn luôn thay mặt chồng,
Lo phần nhang khói mộ phần của Ba.
Vì đã là dâu con trong nhà,
Thì trách nhiệm đó phải là của em…
Bà cụ cũng muốn tôi ở lại thêm,
Dùng cơm buổi tối cho em nó vui.
Và bé Lan Huệ với giọng ngậm ngùi
Chú đi là hết tới lui nơi này.
Tôi cũng thấy buồn, không nỡ đi ngay,
Chờ sau cơm tối, chia tay trọn tình.
Không quên cho số điện thoại của mình,
Phòng khi có chuyện thình lình đổi trao.
Về khách sạn, lòng nhẹ nhỏm làm sao!
Nhìn lại công việc với bao phiền hà.
Nhưng rồi mọi chuyện đều đã vượt qua,
Nên tôi vẫn nghĩ chắc là được ơn…
***
Sáng hôm sau, vừa bước ra phòng khách,
Đã thấy Phương Lan là khách ngồi chờ.
Nàng đến đây sớm, từ lúc sáu giờ,
Biết tôi còn ngủ, nên chờ ở đây.
Thấy tôi nàng vội trình bày,
“Em đã xem hết sổ tay anh rồi.
Anh ghi đầy đủ, thiếu phần anh thôi,
Thế là không đúng như lời Huệ ghi.
Xin cho em gởi chi phí chuyến đi,
Đúng theo di chúc Huệ ghi rõ ràng.
Để em khỏi bị mặc cảm phũ phàng,
Và Huệ cũng được bình an cõi Trời.”
Xin Phương Lan đừng có ngại lôi thôi,
Đây là những chuyện mà tôi muốn làm.
Cho người học trò yêu quý bao năm,
Để tôi giữ trọn lương tâm người thầy.
Thấy tôi chuẩn bị chia tay,
Nàng ôm chầm lấy, tỏ bày biết ơn.
Tôi chẳng biết nói gì hơn,
Chúc nàng mau sớm qua cơn khổ sầu…
Rồi nàng cúi mặt bước mau,
Dòng người xuôi ngược, chen nhau vội vàng.
Trong buổi sáng rực nắng vàng,
Lòng tôi cũng thấy nhẹ nhàng lâng lâng…
Cali ngày vào thu 28/10/2017
Nguyễn Sáu