Page 100 - TapGhi-ThuHoa
P. 100
■ 100 Tạp Ghi Lan Man
rất hợp tình hợp cảnh giữa những đêm Xuân-Hè dìu
dịu của miền Bắc nước Mỹ.
Những nghệ sĩ nầy dường như họ chỉ họp nhau
lại để hòa đàn một cách tài tử, để vừa thả hồn mình
trong tiếng nhạc, say sưa trong điệu nhạc, mà cũng
vừa đem lại sự êm dịu cho thành phố, cho mọi người
chứ không phải để kiếm tiền lẻ, họ đem cái riêng
của họ hòa vào cái chung của mọi người, của những
ai đang đi trên đường đứng lại để đón nhận, để hứng
lấy những
tiếng nhạc
réo rắt được
chuyển tải
từ những
ngón đàn tài
tử, những
nghệ sĩ tài
tử... để được
xua tan đi những lo toan, mệt nhọc sau một ngày
làm việc vất vả...Tôi đón nhận những giai điệu mượt
mà trong tiếng đàn phiêu lãng ấy, đón nhận sự niềm
nỡ, thân tình từ những ngưòi bạn thân và không
thân, đã quen và chưa hề quen trước đó, một sự nồng
ấm khó quên!
Đó là một kỷ niệm đẹp, hết sức đẹp đối với tôi
trong những tháng ngày lưu lạc nơi đây, nơi xứ
người xa lạ, nhưng lại cứ như thân quen như tự thuở
nào rồi vậy!
Một trưa Hè, nhớ mùa Hè xưa. NguyenThuHoa
Nguyễn Thu Hoa