Page 17 - TapGhi-ThuHoa
P. 17
Tạp Ghi Lan Man ■ 17
Nhưng, bây giờ tất cả dường như chỉ còn lại
trong ký ức của những người mà ngày nào đã từng
ngâm thơ vịnh nguyệt hay tung tăng chơi đèn kéo
quân ấy, chỉ còn lại trong kỷ niệm chứ không thể
nào tìm đâu ra được những đêm trung thu huyền
diệu xa xưa nữa.
Có còn chăng, một nỗi xót xa khi nhìn lại nơi
quê nhà, những đứa trẻ cũng trạc tuổi mình ngày
xưa đang đứng nhìn những chiếc lồng đèn xanh đỏ
treo trên quầy, những chiếc bánh trung thu thơm
lừng trong tủ kiếng với một khát khao, mơ ước…
chúng chỉ dám đứng lại đôi phút để ngắm nhìn, để
thèm thuồng thôi; rồi lại phải mau chân đi đánh
giày, đi bán bánh kẹo, lạc rang cho những người có
tiền bạc, có chức quyền đang ăn chơi trong các quán
nhậu, các nhà hàng, khách sạn.
Cũng cái khung trời mùa thu xưa, cũng vầng
trăng đẹp tuyệt vời muôn thuở đó, nhưng sao cuộc
thế lại đổi thay, sao lại luôn còn có những mảnh đời
khốn cùng đến như vậy, sao vẫn còn có những đứa
trẻ không hề biết đến tương lai, biết tận hưởng cái
tuổi thơ hoa mộng mà lẽ ra tất cả trẻ con đều phải
được hưởng, xứng đáng được hưởng; quả là một sự
bất công đến đau lòng xót dạ mà không có bút mực,
lời lẽ nào diễn tả cho xiết được!!!
Thu này nhớ những thu xưa. NTH
Nguyễn Thu Hoa