Page 67 - TapGhi-ThuHoa
P. 67
Tạp Ghi Lan Man ■ 67
- Đến khi đi lững chững thì rất ham đi, nhưng
Mẹ sợ té, không cho đi, thế là cứ chờ Mẹ nắm tay
dắt con đi, những bước chân chập chững vào đời :
"Khó đi Mẹ dắt con đi".
- Lúc lên ba, đã đi đứng vững vàng, thì mỗi
chiều, cứ đi ra ngõ đứng chờ Ba đi làm về, để được
đặt ngồi trên yên xe, chở đi vòng vòng một chút, để
được ngắm nhìn thiên hạ, nhìn cái dòng chảy của xã
hội thản nhiên hoặc ồn ào, diễn ra trong đôi mắt trẻ
thơ...
- Khi lên năm, cũng là lúc đến tuổi mẫu giáo,
Mẹ dẫn đi học, nhưng nào đã quen rời Mẹ bao giờ
đâu, do vậy sáng nào cũng ậm ừ, không chịu thức
dậy, chờ Mẹ đánh thức, chờ Mẹ năn nỉ, ỉ ôi, mới
chịu đánh răng rửa mặt, thay quần áo, chờ Mẹ cho
ăn sáng rồi chờ Mẹ nắm tay dắt ra xe chở đến
trường. Cái con đường đi vô lớp học sao mà nó gập
ghềnh thế, không phải gập ghềnh vì ổ gà mà vì trong
lòng chưa muốn đi học... chưa muốn rời xa cái tổ
ấm thân yêu đã ấp ủ che chở mình suốt từ khi mới
mở mắt chào đời... Và, những giờ ngồi trong lớp học
sao mà nó dài ơi là dài, lâu ơi là lâu vậy đó.
- Đến tuổi vào tiểu học, đã quen đến trường lớp
rồi, nên không còn ngóng chờ Mẹ đến đón về nữa,
nhưng lại chờ những cái khác cơ... chờ Mẹ cho tiền
ăn quà nhiều hơn, chờ mau đến Trung thu để được
Mẹ mua đèn lồng đẹp, được nhiều bánh kẹo để khoe
với xóm giềng, chờ mau đến Tết để có áo mới, để
Nguyễn Thu Hoa