Page 66 - HoiKyHoTanPhat
P. 66
Đứa nào cũng hớn hở sẵn sàng đi. An và phải nghe lời má trước khi hôn bốn mẹ con và
Thanh Lan đều chạy vào nhà, mỗi đứa ôm lấy ra về. Lúc đó gần 12 giờ trưa.
một con búp bê cưng của chúng nó để đem Khi từ giã vợ con ra về, tôi nghĩ rằng việc
theo. Sáng bữa đó tôi tự lái xe (thông thường chia tay nầy có thể kéo dài độ một hoặc hai
thì anh tài xế lái xe và có chị Tư giữ em đi tuần, nhưng... sau nầy, sau nhiều tháng trôi qua,
theo). Các con hỏi tại sao không có chị Tư đi nhiều biến chuyển vô cùng mau chóng và bất
theo thì vợ tôi trả lời chị Tư hôm nay phải giữ ngờ làm cho tôi nghĩ, chỉ có trời mới biết lúc
nhà. Các con rời nhà ở Sài gòn, như vậy với 2 nào tôi có thể gặp lại gia đình tôi được.
búp bê không biết rằng mình đang rời Việt nam
và có thể không có dịp trở lại. Biến Chuyển Xung Quanh
Tôi lái xe đến phi trường thì được biết Theo vợ tôi thuật lại sau nầy, tại Tân sơn
cổng phi trường được lịnh cảnh binh đóng lại nhứt, lối 15 phút sau khi tôi ra về thì có ông Mỹ
không cho ai ra vào. Có lịnh “nội bất xuất và phụ tá của Del (captain hay commandant) ra
ngoại bất nhập.” Mặc dù xe tôi có số ẩn tế cho biết Del rất bận, nhưng sẽ ra đón gia đình
(special pass), tôi có giấy tờ di chuyển kể cả trong vòng 20 phút. Lối nửa giờ sau Del đến,
trong giờ giới nghiêm, nhưng “Quân cảnh Del liền hỏi "Where is Phat?" (Còn Phát đâu?),
không muốn nghe giải thích và cũng không vợ tôi trả lời “Phat nói sẽ đi chuyến sau.” Del
chịu xem giấy tờ gì cả.” giơ tay lên trời có vẻ thật thất vọng lắm và nói
Thấy không thể thuyết phục để vào phi “Quá muộn rồi. Chuyến này là chuyến chót.”
trường được, tôi bèn dùng điện thoại di động, Xong rồi Del chở bốn mẹ con đi lại một chiếc
hệ thống VHF riêng của Điện lực, gọi anh Trần máy bay quân sự thật khổng lồ. Nhờ Del dẫn
Háo Đức, Trưởng nhà máy điện trong phi đến trước và sắp xếp cho nên bốn mẹ con được
trường TSN để cho biết tôi không vào phi ghế ngồi. Máy bay nầy có rất ít ghế ngồi.
trường được. Lối mười phút sau, Đức lái xe Không đầy nửa giờ sau các người di tản khác
Citroen Điện lực ra gặp tôi. Đức bảo tôi lái xe lên thật đầy máy bay. Sau đó, máy bay cất cánh
tôi chạy theo xe của Đức đi vào phi trường qua sang đảo Guam.
cái cổng bên hông, phía sân golf. Khi vào cổng Ngày 26/4, từ Guam vợ tôi điện thoại về
nầy, Đức dừng xe lại, nói bô lô ba la một hai trong lúc tôi còn ngồi tại sở. Vợ tôi thúc dục tôi
phút chi đó rồi quân đội gác cổng ra dấu cho ra đi. Cũng trong ngày đó, ông Grove, từ
hai xe vào mà không cần hỏi giấy tờ chi cả. Hawaii trở về Sài gòn để dắt các cháu bà June
Anh TH Đức là Trưởng Nhà đèn trong phi Grove di tản. Ông ghé văn phòng tôi bảo tôi đi
trường TSN, có dịp vô ra thường xuyên phi cùng với ông, rời Việt nam. Ông cho tôi biết
trường, và Đức cũng thường giao thiệp và ăn bắt đầu ngày nay có lịnh cho phép người Mỹ
nhậu với nhiều bạn bè, nên quen biết gần hết đem bà con rời Sài gòn mà không cần có giấy
các quân nhân gác tại cổng nầy. tờ chứng minh chánh thức. Lúc đó đầu óc tôi
còn nghĩ đến anh chị em làm việc chung nên rất
Khi vào trong phi trường, lối 11 giờ, tôi
điện thoại ngay cho Del biết gia đình hiện tại ở tiếc mà bỏ cơ hội nầy. Thật là khó nghĩ.
trong phi trường, tại Bar Restaurant. Del nói "I Vợ Tôi Thuật Lại : Đến Hawaii
will be there shortly.” (Tôi sẽ tới ngay.) Tôi gọi
nước cam cho bốn mẹ con. Vợ tôi điện thoại “Trên đường di tản, máy bay rời Guam và
một lần nữa thì Del xin lỗi vì quá bận rộn và ghé Honolulu / Hawaii. Em rất mừng không thể
nói sẽ ra ngay. Tôi biết Del lúc nầy bận lắm. Có tả được khi gặp lại hai đứa con lớn, Phương và
thể cả trăm, cả ngàn người muốn điện thoại với Lộc, đi du học xa nhà gần hai năm qua, và gặp
Del. Tôi giải thích với vợ và dặn dò các con lại bà bạn June Grove. (Chị June đã bảo lãnh
hai cháu Phương-Elise và Lộc cho vào đại học,
Trang 66 Cuộc Đời Và Sự Nghiệp - Hồi Ký Hồ Tấn Phát