Page 69 - HoiKyHoTanPhat
P. 69
xưa kia, ông bà Nakamura, nên gởi thơ báo tin nay đã 82 tuổi rồi, ông nói ông đã già yếu đuối
vui và đồng thời kèm theo vài tấm hình đám lắm rồi, có lúc lẫn. Ông nói từ từ ông mới nhớ
cưới, nhưng cũng không chắc ông bà còn ở địa lại chuyện gặp bà Danielle (vợ tôi) tại Honolulu
chỉ mà ông cho 17 năm trước kia cùng không. (1975) và tại Paris. Ông rất tiếc không chuyển
được thơ gia đình giao cho tôi. Ông xin gởi
Rất hên, một hôm chúng tôi được thơ của
ông Nakamura trả lời. Ông viết một thơ trả lời hoàn lại đây cái thơ đó, và một bande cassette
dưới đây, rất cảm động. Ông rất vui mà thấy vợ tôi nhờ trao cho tôi.
gia đình chúng tôi được sum họp và hạnh phúc. Sau cùng ông mong tình thân hữu chúng
Ông còn nhớ tên các con chúng tôi. Ông hiện mình càng khắng khít mãi mãi.
Thơ Vợ Tôi Viết 17 Năm Trước Đó Cho Tôi
Vợ tôi viết thơ vào tháng 8/1975 trong lúc Ở đời, có nhiều hoàn cảnh éo le, khó xử,
tạm cư bên Pháp, 4 tháng sau khi rời Sài gòn đi khó tiên đoán được. Không biết đâu là đúng và
di tản, và đang nuôi 3 đứa con nhỏ. Lúc đó tôi đâu là sai. Chỉ có tương lai sau nầy mới cho ta
ở Việt nam bị đi học tập cải tạo. Tôi nhận được biết việc định đoạt của mình trước kia là đúng
cái thơ của vợ tôi hoàn trở lại sau 17 năm tại hay sai. Nhiều bà con, bạn bè thường hỏi tại
Huê kỳ, làm tôi vô cùng xúc động. sao tôi không đi di tản chung với vợ con trong
lúc mà phương tiện có sẵn sàng như vậy. Sau
Khi đọc được thơ của vợ tôi viết trong tâm
trạng vô cùng khổ não, tôi khóc ròng. Tôi nầy, sau khi biết vợ con quá đau khổ trong lúc
không dè vợ tôi lúc đó bị lâm vào một cảnh tản cư, tôi rất ân hận, tôi suy nghĩ và cũng có
đau khổ đoạn trường, một khủng hoảng trầm đặt câu hỏi đó. Nhưng thật ít người hiểu biết
trọng như vậy. Tôi vô cùng ăn năn hối hận vì được tâm trạng mình, con chim đầu đàn, đã làm
đã vô tình tạo ra hoàn cảnh thật thê thảm. Tôi việc chung với anh em trong nhiều năm qua,
khóc, tôi ôm vợ tôi và xin lỗi đã làm cho vợ tôi không nỡ bỏ ra đi trước, thật khó coi. Lúc
quá đau khổ. Chúng tôi ôm nhau đồng khóc. trước, tôi đề nghị vợ con đi trước vì tôi nghĩ
Một lúc sau, chúng tôi nguôi ngoai trở lại, nhớ đến khía cạnh an toàn (safety) của vợ con, khỏi
lại chuyện xưa, rồi an ủi nhau: “Chúng mình tình trạng chiến tranh trong xứ. Tôi còn ở lại để
cũng còn có phước, tai qua nạn khỏi, còn được đi sau, nếu có bề gì thì chỉ một mình tôi gánh
gặp lại nhau.” Mặc dù vui trở lại, có một lần, chịu mà thôi. Nếu lúc đó tôi thấy được vợ con
vợ tôi nói với tôi "You made the biggest có thể đau khổ như tôi được biết hiện nay thì
mistake of your life." Tôi nhìn nhận như vậy, và chắc chắn tôi không để vợ con đi mà không có
tôi cũng xin lỗi với vợ tôi. Tôi hình dung được tôi.
sự đau khổ của vợ tôi trong những năm xa
cách, xa nhà gần 5 năm.
Cuộc Đời Và Sự Nghiệp - Hồi Ký Hồ Tấn Phát Trang 69