Page 169 - TapGhi-ThuHoa
P. 169
Tạp Ghi Lan Man ■ 169
chữ số như trên mọi thứ giấy tờ đi đường, nhưng sao
tôi cứ thấy như những con số đang nhảy múa, đang
chờ đợi mời mọc, đang mở ra trước mắt tôi một
khoảng trời rộng bao la vô tận của những tháng ngày
xưa cũ nơi quê nhà, của thời thơ ấu đẹp tươi, của
những cánh đồng lúa xanh tươi bát ngát, của những
con đường rợp lá me bay, những dòng sông êm đềm
trải dài ngút mắt hay những rặng dừa lả lơi theo gió
trong bóng chiều tà…
Tất cả ký ức xa xưa chợt quay về trong tôi … cứ
như càng lúc càng rõ dần, rõ dần…
Ngày ấy… cái ngày xa xưa ấy, mỗi sáng tinh
sương cắp sách đến trường, tôi thường đi bộ trên
con đường lộ nhỏ mà hai bên là những căn nhà, hoặc
ngói hoặc lá được che chắn bằng những hàng rào
bông bụp, những dãy hàng rào cao chỉ độ nửa thước
tây, luôn được cắt xén ngay ngắn gọn gàng, và giữa
những dậu rào xanh rì đó luôn được tô điểm bằng
những cánh hoa, vàng có, trắng có, đỏ có, chen chúc
nhau đua nở cứ như chào mời mấy đứa học trò đi
ngang qua đấy, và dĩ nhiên là có tôi… cứ len lén
nhìn vô trong nhà không thấy ai là đưa tay ngắt vội
một cành dấu vào dưới vạt áo hay bỏ vô cặp … rồi
đi cho nhanh. Thế là trên bàn học của tôi hôm ấy
được trang điểm bằng một cánh hoa tươi … trông
cũng mát mắt lắm cơ, tụi bạn vẫn thường bảo: tại nó
tên Hoa nên nó yêu hoa là lẽ thường tình rồi !!!
Đó là lúc đi học, còn bận về thì mấy đứa có nhà
ở khu vực Bà Chiểu, Đồng Ông Cộ (khu vực nầy
Nguyễn Thu Hoa