Page 170 - TapGhi-ThuHoa
P. 170
■ 170 Tạp Ghi Lan Man
lúc đó hãy còn nhiều đồng ruộng, ao hồ và thưa thớt
dân cư lắm), tụi nó rủ về nhà nó hái khế, ổi, chanh
… hay bình bát (một loại trái cây có múi, và vỏ có
gai lấm tấm nhỏ giống như võ mãng cầu xiêm nhưng
khi chín thì màu vàng), cây bình bát thường mọc
hoang ở ven rạch hay ao hồ, rất sai trái, nhưng
không bán được vì ít có người biết ăn do cái mùi của
nó hăng hăng cay cay, không ngọt mà cũng chẳng
thơm tí nào cả.
Mấy đứa bạn vốn biết là tôi yêu hoa nên đốc xúi:
“có cây bưởi đang ra hoa, leo lên hái đi, hoa bưởi
mà vắt lên tóc là hết ý đó”, tôi đâu đành lòng từ chối
vì cái mùi hoa bưởi hấp dẫn lắm kia mà … và thế là
tôi :
Trèo lên lên trèo lên, trèo lên lên trèo lên, lên
cây bưởi … hái hoa.,
Bước ra ra vườn cà, bước ra ra vườn cà… ta
hái nụ … ứ ứ… tầm ư ứ… xuân … (Nụ Tầm Xuân -
Phạm Duy)
Nói thế chứ tôi làm sao dám leo lên cây bưởi
đầy gai nhọn thế kia, chỉ tìm cành nào thâm thấp thì
níu nó xuống rồi nhặt hoa thôi.
Sau khi hái được những cánh hoa bưởi trắng như
bông, tôi bỏ ngay vô túi áo và chạy theo tụi bạn đi
bắt còng, những con còng nho nhỏ nâu nâu đang lấp
ló dưới mé mương cứ thấy bóng người là chui tọt vô
hang, nhưng tụi nầy đâu có chịu thua, tìm cành cây,
moi cái hang ra là nắm được hắn ngay, vì đất sình
Nguyễn Thu Hoa