Page 190 - TapGhi-ThuHoa
P. 190
■ 190 Tạp Ghi Lan Man
Thế nhưng bây giờ, hai ba tòa cao ốc xanh rờn
sừng sững mọc lên chung quanh Nhà Thờ mà thọat
nhìn vào cứ thấy như nó muốn bao chụp lấn át lên
hai tháp nhà thờ vậy.
Thật là chua xót và đau lòng, các đấng linh
thiêng chắc chắn cũng não nề với phong cách cải
tiến vô mỹ thuật của thời nay !!!
Và không một giây phút chần chừ tôi phải quay
về nhà ngay, không còn muốn đi một nơi nào nữa,
rồi sau đó ở miết trong nhà để vui với gia đình cho
đến ngày về Mỹ.
… Giờ đây, khi ngồi ghi lại những kỷ niệm
trong chuyến đi vừa qua, cái xúc cảm khi từ giã gia
đình để ra về ngày ấy đã làm cho tôi không thể nào
quên được …
Hôm đó, sau khi chuẩn bị xong hành trang, tôi
vào nhà thản nhiên nói: “Thưa Ba Má con đi về”,
Ba tôi liền mau miệng hỏi: “Về đâu, Cha Mẹ, anh
chị em, con cái đều ở đây thì về đâu?” một câu nói
bất chợt làm cho tôi giật mình và mới nhận ra là
mình hết sức vô lý. Đất nước Việt Nam là quê
hương tôi, là nơi chôn nhau cắt rốn của tôi, là nơi
tôi đã được sinh ra và lớn lên, là nơi đã chứng kiến
từng bước chân chập chững của tôi vào đời cho đến
ngày tôi khôn lớn, rồi thành nhân, là nơi có Ông Bà
Cha Mẹ, anh chị em tôi, con cái tôi sinh sống… vậy
mà tôi đã thốt lên 2 chữ “đi về” một cách hết sức tự
nhiên, quả là vô lý không thể tưởng.
Nguyễn Thu Hoa