Page 36 - TapGhi-ThuHoa
P. 36
■ 36 Tạp Ghi Lan Man
khán thính giả đang đứng vây quanh, dường như họ
đang chơi đàn cho riêng họ, đang dùng cái âm thanh
réo rắt của tiếng đàn để đem lại cho đường phố một
sự hòa nhã, đem lại cho mọi người một sự nhẹ
nhàng sau một ngày dài lao lực mệt mỏi... họ đem
tiếng đàn đến cho mọi người, mà cũng chính là để
cho họ, những nghệ sĩ tài tử và thật là tài tử trên
đường phố.
Tôi quí mến họ, vì những tiếng đàn tuyệt vời, vì
giai điệu nhẹ nhàng của những bài oldies thân quen,
mà cũng chính vì họ đã đưa tôi trở về những chuỗi
ngày xa xưa của tuổi thanh xuân bát ngát trong
thanh bình no ấm của nửa thế kỷ về trước, cái ngày
mà tôi đã biết mê và say sưa ngồi nghe những giai
điệu mượt mà trong các chương trình nhạc hòa tấu
trên đài phát thanh Pháp Á, nghe đến quên cả học
bài, làm bài.
Có lẽ chính vì vậy mà cái suối nguồn âm nhạc
ấy nó đã ăn sâu vào tâm hồn, vào tâm não tôi suốt
từ mấy mươi năm qua, và dường như nó chỉ tạm thời
ngủ quên trong những tháng ngày cơ cực sau 75, để
rồi nó lại bùng phát dậy khi tôi bất chợt được nghe
lại những giai điệu thân quen ấy trên đường phố
Duluth, cũng như khi được may mắn thưởng thức
những tấu khúc tuyệt vời trên trang web của thân
hữu LMTr, cũng những giai điệu nhẹ nhàng, lả lướt,
réo rắc liêu trai ấy, thật là thanh thoát biết bao,
những tiếng nhạc tuyệt vời...
Nguyễn Thu Hoa