Page 32 - TapGhi-ThuHoa
P. 32
■ 32 Tạp Ghi Lan Man
bị bỏ rơi, dường như ngày mình càng trở nên vô
dụng hơn, và dường như ngày tháng càng thu hẹp
hơn, càng có ít thời gian để sống hơn, đó chính là
cái nguyên nhân để Ông Bà tìm đến con cháu nhiều
hơn, muốn được chăm lo gần gũi với cho con cháu
nhiều hơn.
Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, không còn
những Ông Bà trong văn chương sách vở xưa: “Ông
thì râu tóc bạc phơ, bà thì miệng móm răng long,
nhai trầu bõm bẽm” nữa. Mà Ông Bà của cái xứ Mỹ
này thì lái xe sport chạy bon bon trên xa lộ, quần
short áo thun đi tập thể thao, hay đi dạo trên internet,
hoặc gặp gỡ bạn bè trong những cuộc họp mặt,
những hội hè đình đám… có biết bao nhiêu việc để
làm trong những lúc thảnh thơi “thơ túi rượu bầu”
của tuổi Xuân tàn...
Nhưng, tất cả những công việc tất bật ấy dường
như không bao giờ làm cho Ông Bà quên đứa cháu
cưng, món quà mà Thượng đế vừa trao cho gia đình,
không quên nhắc nhở Cha Mẹ cháu phải đưa cháu
đến với Ông Bà, không quên ôm cháu vào lòng
nựng nịu, hay ẵm ra một góc nào đó để có dịp “bi
bô” trò chuyện riêng tư với cháu, để được trở về cái
dĩ vãng của mấy mươi năm về trước, khi mình làm
Cha làm Mẹ …
Rồi, khi cháu bắt đầu lớn, Ông Bà lại dành thời
gian đưa cháu đi đây đi kia, cho cháu đến các vườn
chơi con nít để say sưa ngắm nét mặt trẻ thơ rạng rỡ
vui thú trong thế giới mới vừa được khám phá… khi
Nguyễn Thu Hoa