Page 27 - TapGhi-ThuHoa
P. 27
Tạp Ghi Lan Man ■ 27
cười với hành khách, đìều kiện cần thiết của người
tiếp viên; và cũng không một mảy may biểu lộ một
chút tình cảm nào khi gặp lại người cùng chủng tộc
!!!
… Và, sau đó, trên nhiều chuyến đi thăm lại
những con đường xưa phố cũ, những chợ búa, quán
xá trong tỉnh thành cũng như ở ngoại ô, nơi mà xưa
kia tôi đã từng lớn lên, từng sinh sống qua gần nửa
cuộc đời, tôi lại càng thấy ngỡ ngàng hơn, băn
khoăn hơn, vì dường như nơi đâu cũng vậy, chỗ nào
cũng vậy, tôi chưa hề bắt gặp một nụ cười của người
cùng một dân tộc, một màu da, cùng sống trên một
đất nước của Ông Bà Tổ Tiên mình đã dầy công xây
dựng…
Nhưng không chỉ những người lao động chân
lấm tay bùn, vất vả cả ngày nên khó tìm được nụ
cười, mà ngay cả các vị tiền dư bạc để, nhà cao cửa
rộng, các nhân viên giao tế, nhân viên hành chánh,
các cơ quan cộng tác với nước ngoài... hầu như cũng
không hơn gì !!!
Thảy thảy đều mang một bộ mặt lạnh lùng, tẻ
nhạt đến hầu như là vô cảm, tôi quả thật thất vọng
với một thực tế quá ư đau lòng… Việt Nam ta bây
giờ đã mất nụ cười rồi !!!
Vừa đau lòng với thực tế ngày càng hiển hiện
trên cuộc đất hiền hòa mà người dân VN đã từng
được cụ Nguyễn Văn Vĩnh ca tụng là “Gì cũng
cười!”, nhưng giờ còn đâu nữa, có chăng chỉ còn lại
Nguyễn Thu Hoa