Page 30 - TapGhi-ThuHoa
P. 30
■ 30 Tạp Ghi Lan Man
Hoặc theo dõi cháu lớn lên từng ngày, coi cháu
đã biết lẫy chưa, biết trườn chưa, có nhận ra Cha Mẹ
Ông Bà chưa, có bú được nhiều không, có lên cân
đều không, nói chung là quan tâm xem cháu có tăng
trưởng bình thường như mọi đứa trẻ, như những đứa
con của mình ngày xưa không?
Tất cả những niềm vui, những lo lắng, bồn chồn
đó dường như đã dần qua, đã đi vào dĩ vãng từ lâu,
nay chợt bừng trỗi dậy trong lòng của các bậc làm
Ông làm Bà, được “lên chức”; một chức năng thiêng
liêng, một hạnh phúc tuyệt vời với cả một sự tự tin
vững chắc, đó là “kinh nghiệm” đã trải qua khi làm
Cha làm Mẹ của mấy mươi năm về trước.
Mà, có đôi khi còn “khỏe” hơn là làm Cha làm
Mẹ nữa. Vì Ông Bà chỉ có thương yêu với nựng nịu
cháu thôi, chứ đâu có thức đêm thức hôm lo chuyện
thay tã, cho cháu bú, dỗ dành khi cháu khóc, đâu có
lo để ý coi ở đâu có “sale” tã hay sữa để đi mua, đâu
có canh ngày đi chích ngừa, đi khám sức khỏe định
kỳ, đâu có phải ở sát bên cạnh cháu mỗi ngày, ẵm
bồng ru ngủ dỗ dành mỗi ngày, nói chung là đủ thứ
chuyện hầm bà lằng để lo của các vị làm Cha làm
Mẹ, còn Ông Bà thì chỉ nhắc nhở thôi chứ đâu có
nhúng tay vô mấy cái vụ đó.
Nhưng nói là nói vậy chứ cái HẠNH PHÚC
làm Ông làm Bà nó vẫn cứ như ngày càng đi cùng
chiều với sự tăng trưởng của đứa cháu bé bỏng kia,
cứ mỗi lần thấy cháu ê a là Ông Bà cất giọng ngọng
nghịu theo, mỗi lần thấy cháu lật là vỗ tay reo mừng,
Nguyễn Thu Hoa