Page 77 - HoiKyHoTanPhat
P. 77
có thể xem biết tài liệu CDV một cách dễ dàng. ngoài Bắc: trại cải tạo Phú sơn, tại Bắc Thái,
Nguyên tắc làm việc tại CDV là mọi việc đều tỉnh Thái nguyên, gần biên giới Tàu. Tại Bắc
minh bạch và công khai. Không có gì cần phải Thái, tôi ở cùng trại với anh Nguyễn Trọng
dấu diếm hay giữ bí mật. Dũng. Trước kia, Dũng với tôi là đồng nghiệp
tại Điện lực. Bây giờ, chúng tôi đồng khóa
Sau gần một năm ở trại Long thành, cán bộ
cho phép viết thơ về gia đình cho biết được đi chung trong một trại Phú sơn, Bắc Thái.
thăm nuôi. Tôi biết vợ và các con tôi đều di tản
ra nước ngoài, nhưng tôi cũng viết thơ về cháu
tôi vì không mấy khi mà được phép gởi thơ về
gia đình. Một buổi sáng nọ, tôi được cho biết
có gia đình đến thăm nuôi. Tôi rất vui mừng mà
thấy cháu Tuyết Mai, con của chị Năm tôi, đến
thăm nuôi, đem theo một cái giỏ xách khá to,
có nhiều lương thực. Ngoài ra, thật bất ngờ và
vô cùng xúc động mà tôi thấy má tôi, lúc đó già
77 tuổi, cũng đến thăm tôi. Má tôi còn đi đứng
được, nhưng thỉnh thoảng phải nhờ đến cây gậy
để đứng dậy. Má tôi ngồi xuống, nắm hai tay
tôi rồi khóc, miệng thì lẩm nhẩm nói đi nói lại
“Không hiểu tại sao con đến nông nỗi nầy!”
Má tôi vẫn không biết tôi đã làm gì phạm pháp
mà phải bị vào tù. Tôi cố cầm nước mắt cũng
không được. Tôi cũng không biết chi để trả lời,
và chỉ nói “Má yên tâm đi má, con không sao
đâu, con vẫn khỏe mạnh, má yên tâm đi. Má
nên giữ gìn sức khỏe. Một ít lâu nữa, con sẽ về
nhà ...”
Trong dịp thăm nuôi gần nửa giờ, tôi cũng
thấy vững lòng phần nào mà được biết tin vợ và
các con ở ngoại quốc được bình an. Trong thời An và Thanh Lan đi xe đạp
gian ở trại HTCT, lúc nào mình cũng nghĩ đến
vợ con. Tôi rất nhớ cái hình thật dễ thương hai Ra Trại
đứa con gái út An và Thanh Lan đang chở nhau
trên xe đạp. An có vẻ thảnh thơi còn bé Thanh Sau gần hai năm đói rét ở miền Bắc, một
Lan (Tanie) ngồi phía sau, ôm chặt chị An, bữa nọ tại trại Phú sơn, tôi được chở đến một
nhưng có vẻ hơi lo. Nhớ đến hình đó, tôi cứ văn phòng Bộ Nội vụ hay Công an gì đó ở
ước mong: Ngày nào được trả tự do, trở về với thành phố để được “tham khảo.” Đây là lần đầu
gia đình, tôi sẽ mua một chiếc xe đạp, gắn một tiên cán bộ nói với tôi một cách tự nhiên, đàng
"porte bagage" phía sau khá rộng, có thể chở hoàng, ôn hòa, không hách dịch, không lố lăng
được hai đứa con gái út đi học. Mỗi lần tôi hình như tôi thường nghe hầu hết cán bộ gần 3 năm
dung đang đi xe đạp, thảnh thơi chở hai đứa trước đây. Tại đây, cán bộ cho tôi biết đại khái
con gái út đi học, tôi thấy vô cùng sung sướng, tôi sẽ được “tha về” trong những ngày gần đây
và quên hẳn nhiều điều phiền phức trong trại. và tôi sẽ không phải đi vùng kinh tế mới. Kế
đó, cán bộ hỏi tôi có nguyện vọng gì không.
Lối vài tháng sau đó, tôi cùng một số đông Tôi có cho biết, trước khi ra về, tôi có 3 nguyện
bạn cùng trại bị còng, chuyển xuống tàu đi ra vọng :
Cuộc Đời Và Sự Nghiệp - Hồi Ký Hồ Tấn Phát Trang 77