Page 85 - HoiKyHoTanPhat
P. 85

xin can thiệp rất công phu, hết sức gay go mà     chừng nào mới có kết quả. Tôi đến hỏi má có
              tôi không thể nào quên ơn được.                   muốn đi với con không để con xin. Má tôi bảo :
                  Vào tháng 6, 1979, tôi trở lại Nguyễn Du           - Má nghe nói con Chín đang xin giấy bảo
              một lần nữa, nhưng cũng không có tin gì mới       lãnh  cho  má  đi  Canada.  Thật  sự  Má  cũng
              cả. Đơn đã góp hơn một năm nhưng chưa được        không biết chi cả. Mọi sự tùy các con.
              cứu xét. Tôi trở về nhà kể như tuyệt vọng. Tôi         Mấy năm  sau nầy  má không  yên tâm mà
              viết thơ cho vợ tôi biết chưa có dấu hiệu gì khả   thấy tình trạng càng ngày càng bi đát, sầu não.
              quan cả. Nhưng lối vài tuần sau, tôi được giấy    Má tôi thấy đỡ khổ khi tôi đi học tập được trở
              mời lại Nguyễn Du. Khi tôi vừa đến, cán bộ hỏi    về.  Ngày  nào  má  tôi  cũng  sống  gần  cái  máy
              phải tôi có vợ là người nước ngoài không? Tôi     radio  nhỏ  để  bắt  được  nhiều  đài  ngoại  quốc.
              trả lời “phải.” Cán bộ hỏi tiếp “Anh có xin đoàn   Mỗi ngày má tôi đều nghe các đài VOA và đài
              tụ với gia đình không?” Câu hỏi nầy làm tôi vô    BBC để biết thời sự tại Việt nam. Tôi liền làm
              cùng  ngạc  nhiên,  không  tưởng  tượng  được,    đơn cho Bộ Nội vụ, đường Nguyễn Du, để xin
              nhưng tôi cố gắng  bình tĩnh. Tôi trả lời tôi đã   cho má tôi đi cùng với tôi. Má tôi lúc đó đã 80
              nộp đơn xin hơn một năm nay rồi. Cán bộ nói,      tuổi rồi. Rất may mắn là Bộ Nội vụ chấp thuận
              tỉnh bơ “Thế thì bây giờ anh về làm đơn lại để    cấp giấy xuất cảnh cho má tôi trong vòng một
              chúng  tôi  cứu  xét  sớm.” Ngày  sau,  tôi  trở  lại   tuần lễ. Vì phải chuẩn bị giấy tờ nhập cảnh cho
              nộp đơn khác. Kỳ nầy, lối vài tuần lễ sau, tôi    má tôi vào Pháp, đi cùng với tôi,  tôi liền điện
              được gọi  lên để nhận  giấy xuất  cảnh đề  ngày   tín cho vợ tôi biết tôi sẽ đến Paris trễ lối một,
              17-9-1979. Tôi mừng vô số kể.
                                                                hoặc hai tuần nữa; ngày giờ đến sẽ cho biết sau.
                  Ngày hôm  sau, tôi  đến tòa  Lãnh sự Pháp     Lúc  đó  tôi  cũng  chưa  biết  bao  lâu  mới  được
              để  xin  visa  d'entrée  thiệt  thọ  (laisser-passer).   visa vô Pháp cho Má tôi. Vì trong điện tín, tôi
              Thiên hạ nối đuôi có cả trăm người xin vào Tòa    không thể giải thích nhiều, cho nên gây hoang
              Lãnh sự  thật đông, nhưng những người đã có       mang cho vợ tôi, vì không biết có chuyện  gì
              giấy xuất cảnh như tôi được xếp riêng vào cái     mà phải hoãn lại chuyến đi.
              đuôi ngắn hơn. Khi thấy giấy xuất cảnh tên tôi,        Tôi trở lại Tòa Lãnh sự Pháp một lần nữa
              nhân viên Tòa Lãnh sự đặc trách về giấy nhập      để xin giấy nhập cảnh cho má tôi. Khi gặp lại
              cảnh  rất  vui  mừng  nói  lên  "L'affaire  de  Mr   tôi ông tùy viên đặc trách visa rất ngạc nhiên
              Phat  est  réglée.  Nous  allons  cabler  au      sao tôi chưa đi. Tôi phải giải thích rằng tôi cần
              Président ce soir que le problème de Mr Phat      đi cùng với má tôi. Ông suy nghĩ một hai phút,
              est résolu." (Hồ sơ ông Phát đã kết thúc rồi. Tối   rồi bảo tôi chờ một lúc... Khi trở lại, ông cho
              nay chúng tôi sẽ đánh điện cho Tổng thống biết    tôi biết:
              vấn đề của ông Phát đã được giải quyết xong.)
              Văn phòng lãnh sự ở đây đã theo dõi hồ sơ tôi          - Theo nguyên tắc thì chỉ có Bộ Ngoại giao
              mấy tháng qua. Ông đặc trách về visa khuyên       Pháp  tại  Paris  mới  có  thẩm  quyền  cho  phép
              tôi  nên  đi  thật  sớm,  đi  chuyến  máy  bay  đầu   nhập cảnh mà thôi. Nhưng vì đây là má của Mr
              tiên. Lúc bấy giờ, việc sắp xếp danh sách hành    Phat, ông Lãnh sự chúng tôi tự lấy trách nhiệm
              khách lên máy bay đều do Bộ Nội vụ, hoặc Sở       cấp visa nầy để ông có thể đi sớm. Chúng tôi
              Ngoại kiều, quyết định chớ không phải do hành     mong Bộ Ngoại giao thông cảm và chấp nhận
              khách hay hãng máy bay định đoạt.                 hợp thức hóa sau nầy, bằng không… chúng tôi
                                                                có thể bị ở tù.
                  Khi được giấy xuất cảnh, tôi nghĩ đến má
              tôi.  Lúc  đó,  má  tôi  đang  được  em  Chín  ở       Thành thật cám ơn tinh thần phục vụ của
              Canada làm thủ tục bảo lãnh, nhưng không biết     Tòa Lãnh sự này.






              Cuộc Đời Và Sự Nghiệp - Hồi Ký Hồ Tấn Phát                                                                                                       Trang 85
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90