Page 86 - HoiKyHoTanPhat
P. 86

Chương 16 : Rời Việt Nam

              Qua Pháp                                          lúc đó tôi ngạc nhiên có chú bé nhỏ lăng xăng
                                                                dời  valise  của  mình.  Tôi  vừa  lại  gần  vừa  hỏi
                  Giấy xuất cảnh và nhập cảnh của má tôi và     “Cháu  tên  gì?”  Tôi  ngạc  nhiên  khi  nó  trả  lời
              tôi đều xong, chúng tôi được  Nguyễn Du cho       "Tu ne me reconnais pas, papa! Je suis Đức!"
              lên danh sách máy bay Air France ngày 25-10-      (Ba quên con rồi sao, con là Đức đây!)  Tôi xin
              1979. Tôi cho vợ tôi biết hai mẹ con sẽ đi ngày   lỗi  con.  Con  mau  lớn,  ba  nhìn  con  không  ra.
              25-10-1979.
                                                                Hai cha con ôm nhau mà khóc. Vào cuối tháng
                  Ngày 24 tháng 10, hãng máy bay cho biết       4, 1975, khi vợ tôi và 3 đứa con rời Sài gòn để
              có lịnh mới Bộ Nội vụ cho biết các hành khách     di tản, lúc đó Đức lối 11 tuổi. Bây giờ lên 16
              khi xuất ngoại cần có giấy hợp lệ nhà đất mới     tuổi,  có  để  tóc  dài  lối  hippy  nên  tôi  nhìn  nó
              được  lên  máy  bay.  Trọn  ngày  24-10-1979  tôi   không ra.
              phải chạy đi khai nhà đất. Sau khi khai 3 nhà          Khi đến Pháp vợ chồng chúng tôi cùng 3
              100 đường Sương Nguyệt Anh (Leon Combes           đứa con nhỏ, Đức, An và Thanh Lan, ở ngoại ô
              cũ),  25  đường  Kỳ  Đồng  tại  Sài  gòn,  và  số  3   Paris, tại  thành phố Savigny Sur  Orge, đường
              đường Đoàn Kết tại làng Đại học Thủ đức, cán      Avenue Salengro. Đó là một căn phố lầu. Gia
              bộ Nhà đất đề nghị tôi viết thêm “Tôi nhờ Sở      đình  chúng  tôi  ở  trên  từng  lầu.  Quán  ở  từng
              Nhà đất quản lý giùm nhà đất của tôi.” Đây chỉ    trệt.  Bây  giờ  vợ  chồng  được  sum  họp,  vợ  tôi
              là hình thức để chiếm đoạt nhà đất của mình.      thấy vui vẻ trở lại. Mỗi năm, quán cơm đóng
              Lúc  đó  tôi  nghĩ  nếu  tôi  không  viết  như  được   cửa vào tháng 7. Vợ tôi lái chiếc Station wagon
              khuyên, tôi sẽ không có giấy chứng chỉ hợp lệ     chở  ba  đứa  con  nghỉ  hè  tại  Côte  d'azur  miền
              tình trạng nhà đất, do đó tôi không thể lên máy   Nam nước Pháp, đi cùng một chỗ với gia đình
              bay sum họp gia đình. Tôi thấy không thể lựa      anh  chị  Minh.  Mỗi  tuần  quán  cơm  đóng  cửa
              chọn được. Vì muốn sum họp gia đình nên tôi       nghỉ vào ngày chúa nhựt. Vợ tôi chở chồng và
              đành phải viết và ký.                             các  con  đi  Euro-Marché,  một  siêu  thị  lớn  ở
                  Ngày  25-10-1979,  Má  tôi  và  tôi  lên  máy   ngoại ô Paris, để shopping và có dịp gia đình ăn
              bay đi sang Pháp. Trước khi lên máy bay, mặc      trưa  tại  một  quán  ăn  khổng  lồ  (fast  food
              dù quá cồng kềnh, tôi cũng đem theo cây đờn       restaurant) tại đây, mỗi người đẩy mâm và tự
              tranh mà vợ tôi thường thích chơi trước kia lúc   lựa lấy thức ăn. Trong vài tuần đầu, tôi không
              còn ở bên nhà.                                    lái xe vì thấy chưa quen đường xá tại Savigny
                                                                và Paris, và cũng còn bỡ ngỡ, sau một thời gian
                  Sau hơn một ngày ngồi trên máy bay, má
              tôi  và  tôi  đến  phi  trường  Charles  De  Gaulle,   khá lâu, không lái xe tại Việt nam.
              Paris,    vào  lối  12  giờ  trưa.  Tuy  hơi  mệt  mỏi,   Tôi  vô  cùng  thích  thú  mà  thấy  vợ  tôi,
              nhưng  mẹ  con  rất  vui  mừng.  Tôi  dắt  má  tôi   chẳng những huờn hồn trở lại, mà lúc nào cũng
              xuống máy bay, và cầm theo cây đờn tranh của      hăng hái. Thật sự trong 5 năm vừa qua, vợ tôi
              vợ tôi. Có anh chị Minh, anh chị Bích và vợ tôi   là đầu tàu cho gia đình. Vợ tôi rất vui mừng,
              đến đón tại phi trường. Tôi không thể tả được     mỗi  buổi  chúa  nhựt  được  rảnh  rang  để  đi
              sự vui mừng của vợ chồng chúng tôi được ôm        shopping, đi chơi cùng với tôi  và ba đứa con
              nhau, rưng rưng nước mắt, nhưng không nói ra      nhỏ.  Lâu  lắm  rồi,  không  có  những  tình  trạng
              lời. Vui hơn nữa là gia đình ai ai cũng hớn hở    chung vui như thế. Vợ tôi thường cho tôi biết
              mà  thấy  bà  cụ,  má  tôi  cùng  được  đi  theo.  Ai   trong  mấy  năm  qua,  vợ  tôi  cứ  ước  mong  có
              nấy đều mừng rỡ, ôm hôn, hỏi thăm lia lịa. Lối    ngày nào tôi có dịp đi Euro-marché với vợ con.
              15 phút sau thì có bagage được đưa vào. Phải      Ngày nay, ước mong đó trở thành sự thật cho
              lựa bagage của mình đem ra để riêng. Trong        nên vợ chồng chúng tôi vô cùng sung sướng mà




              Trang 86                                                                                                                  Cuộc Đời Và Sự Nghiệp - Hồi Ký Hồ Tấn Phát
   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91