Page 127 - TapGhi-ThuHoa
P. 127
Tạp Ghi Lan Man ■ 127
Trời đang mưa, thoáng thấy một chút se lạnh,
một chút ướt át trong tâm hồn, một chút u buồn vớ
vẩn giữa tâm tư: “Không biết hôm nay vì sao tôi
buồn, buồn vì trời mưa hay bão trong tim…”, hai
câu hát ấy chợt đến trong tôi khi nhìn những hạt mưa
tí tách rơi bên hiên nhà.
Trong bối cảnh giữa thực và hư, giữa ngoại cảnh
và tâm hồn, tôi lắng nghe trong sâu thẳm tận đáy
lòng, một sự nhớ nhung, nuối tiếc mông lung về một
điều gì mà chính mình cũng không rõ. Nỗi nhớ cứ
như nước trên đầu nguồn tuôn về, dạt dào thiết tha,
mênh mông xa thẳm, muốn tìm một nguyên cớ, một
bến đỗ cho tâm hồn giữa biển đời mênh mông,
nhưng dòng thời gian vẫn cứ trôi, nước sông Hương
vẫn mãi xuôi ra biển cả, không hẹn ngày trở lại.
Giữa dòng đời xuôi ngược đó, có hai người, có
nhiều người cùng đi song song bên nhau, cùng gặp
nhau, để rồi cùng quay về theo lối rẽ của đời mình,
để rồi cùng trông lại mà cùng chẳng thấy, vì hình
như không ai hiểu được ai, không ai chia sẻ được
cái mà bạn của họ đang cần. Để rồi thoảng có một
dịp nào gặp lại, chuyện trò có đôi khi rất gượng gạo,
những nụ cười có vẻ rất xa xôi.
Nẻo đến chỉ còn là những đêm dài bên trang
Nguyễn Thu Hoa