Page 128 - TapGhi-ThuHoa
P. 128
■ 128 Tạp Ghi Lan Man
giấy, những câu thơ gởi gấm tâm hồn mình, như
những âm bậc cuộc đời qua bao thăng trầm trôi nổi,
cứ như cung nhạc u buồn của dây đàn chùng phím.
Cuộc đời vốn chẳng đơn giản, mọi người vẫn cứ
ngang nhiên xô đẩy nhau vào khung cửa hẹp. Nhiều
người đã vội đóng cánh cửa lòng mình cho những
ngộ nhận, hiểu lầm đáng tiếc, không cho nhau sự
giải bày, thố lộ để cùng nhau nhìn về một phía.
Anh có bao giờ chịu nhận một lỗi làm mà mình
đã sai phạm, chị có bao giờ rơi nước mắt vì thấy ai
đó bị hàm oan mà không thể giải bày, bạn có bao
giờ băn khoăn hối tiếc khi thấy tấm chân tình của
mình được đáp trả bằng sự thờ ơ lạnh nhạt…
Tôi nghĩ rằng chúng ta cũng đã từng ngậm ngùi
cảm nhận :
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình một nẻo của phân ly…
Khi đứng trước những sự việc như thế, lòng anh,
lòng chị, lòng tôi đã nghĩ gì? – Bỏ mặc ư! – Không
mong cầu một chút xót thương ư! – Không hề có
một mảy may niềm tin cho bạn ư! Dường như chúng
ta muốn mặc kệ cho ai ra sao thì ra, dường như
chúng ta muốn tránh xa tất cả, và dường như chúng
ta không cho cả chúng ta có dịp nhìn lại tâm hồn
mình … Nếu con thuyền phải ra khơi giữa mùa bão
nổi, những người đi biển sẽ không bao giờ trở về.
Nguyễn Thu Hoa