Page 177 - TapGhi-ThuHoa
P. 177
Tạp Ghi Lan Man ■ 177
Đàng kia, mấy bác trai đang bắc cái thang tre
leo lên hái cau, những nhánh cau to và nặng trĩu trái
thế kia mà bác chỉ đưa tay nắm kéo ngay đầu nhánh
là cả chùm cao rời thân cây ngay. Nhưng không thể
quăng xuống vì cau sẽ rụng nên bác phải vừa cầm
nhánh cau vừa leo xuống đất để sắp vào cái thúng
đặt ngay bên dưới.
Khi các bác trai bác gái hái xong trầu và cau rồi
mang vô nhà, thì trời cũng đã xế bóng.
Hai đứa tôi kéo nhau ra về giữa mầu vàng ửng
của hoàng hôn xen lẫn mầu khói lam tỏa ra từ những
mái tranh trong xóm, trên đường làng mấy chú mục
đồng đang ngồi trên lưng trâu đứa thì thổi sáo, đứa
thì thơ thẩn hát:
Ai bảo chăn trâu là khổ, chăn trâu sướng lắm
chứ
Ngồi mình trâu, phất ngọn cờ lau và miệng hát
nghêu ngao
Vui thú không quên học đâu, nằm đồi non gió
mát
Cất tiếng theo tiếng gió vi vu, em đánh vần thật
mau…
(Em Bé Quê – Phạm Duy)
một hình ảnh nên thơ tuyệt đẹp nơi thôn quê.
Chiều nay tôi lại được nếm thêm một món đặc
sản của miền sông rạch, đó lá món cháo cá lóc.
Những miếng nạc cá trắng bong to bằng hai đầu
ngón tay cái nằm phơi mình trong bát cháo mà hạt
Nguyễn Thu Hoa