Page 180 - TapGhi-ThuHoa
P. 180
■ 180 Tạp Ghi Lan Man
nước mắm dầm tỏi ớt đã pha sẵn, mùi nước mắm
lúc đó nghe sao mà hấp dẫn thế không biết.
Tôi quay sang nhìn bà bán hàng đang thoăn
thoắt gói bì với bánh tráng mỏng, rau, giá, thịt (loại
thịt nạc lưng đã được ram vàng rồi xắt sợi mà ở đây
người ta gọi là bì, chứ thật ra không có cọng bì nào
hết).
Đấy là loại bì cuốn đặc biệt của quận Hóc Môn,
bà của nhỏ bạn nói như vậy. Sau vài phút ngồi chờ,
chúng tôi được nếm những cuốn bì được gói gọn
gàng trong miếng bánh tráng mỏng nhìn thấy cả cái
màu trắng của giá, màu xanh của rau sống và mầu
nâu sẫm của thịt ram vàng… vừa nhìn đã thấy ngon,
mà khi ăn vào cái vị đậm đà của rau, dòn của giá và
thơm ngọt của thịt ram vàng, quả thật là khó quên
được cái hương vị riêng biệt của món bì cuốn Hóc
Môn…
Đang tơ lơ mơ với giấc mộng dĩ vãng êm đềm
của thời thơ ấu, thì đèn trong cabine máy bay bỗng
bật sáng, tiếng người phát thanh viên vang ra từ
buồng lái: «Xin quí khách vui lòng cài lại dây an
toàn, chúng ta sắp sửa đáp xuống sân bay Tân Sơn
Nhất».
Ba chữ Tân Sơn Nhất đã làm tôi choàng tỉnh
thực sự, đây rồi, quê hương dấu yêu của tôi đây rồi!
Sau khi chỉnh lại ghế ngồi và kiểm tra dây an toàn
xong, tôi đưa tay kéo khung cửa sổ lên và ngoái đầu
nhìn ra ngoài, khung trời quê hương của tôi kia, đất
Nguyễn Thu Hoa