Page 179 - TapGhi-ThuHoa
P. 179
Tạp Ghi Lan Man ■ 179
Thú thực, tôi đã từng nhìn thấy chiếc xe thổ mộ
nầy trong sách vở, trong báo chí chứ đâu đã được
leo lên ngồi, do đó thấy người ta làm sao thì mình
làm theo vậy. Bước một chân lên cái bậc treo ở sau
xe, ngồi vào sàn xe, rồi bỏ guốc ra treo vào cái móc
bên hông xe, xong nhích vô trong ngồi trên chiếc
chiếu lát trong sàn xe, ai lên trước thì phải xích vô
phía trong để người đến sau vào tiếp, toàn là ngồi
xếp bằng hay ngồi xổm không thôi.
Bữa nào xe ít người còn đỡ, chứ không thì cứ
phải chen chúc nhau mà ngồi, có đứa phải ra phía
trước xe leo lên ngồi kế bên ông lái xe nữa. Nhưng
mà ngồi như vậy thì nhìn thấy đường sá trời đất còn
thú vị hơn là mấy đứa ngồi lọt thõm giữa xe, chỉ
thấy mái tóc và cái vai áo của nhau thôi !
Khi xe bắt đầu chạy, tiếng lạc ngựa và tiếng
móng ngựa gõ đều đều trên mặt đường làm cho tôi
nhớ đến câu :
Tuyết in sắc ngựa câu dòn
Cỏ pha mầu áo, nhuộm non chân trời…
(Kiều du Xuân – Kim Vân Kiều -Nguyễn Du)
Khi xe đến bến xe ngựa ở chợ Hóc Môn rồi thì
leo xuống, lấy đôi guốc ra mang vào, đi vô một cái
quán trong các hàng quán bán dọc theo dãy phố
trước chợ.
Tất cả đều bán bì cuốn, và chỉ một món nầy mà
thôi. Chúng tôi ngồi xuống mấy cái ghế cây thấp
nhỏ đặt quanh một chiếc bàn con trên có mấy chén
Nguyễn Thu Hoa