Page 182 - TapGhi-ThuHoa
P. 182
■ 182 Tạp Ghi Lan Man
Quê tôi, bây giờ …
Trên đường về, quay ra ngoài cửa xe để tìm lại
bóng dáng những con đường, những căn phố, quán
sá thân quen của ngày nào, nhưng sao mà tất cả đều
xa lạ quá. Nhìn khắp nơi cũng không tìm được một
khu phố thân quen, một con đường giữa hai hàng
me xanh mượt quanh năm suốt tháng hay những cây
dầu to cao lêu nghêu với vài cánh hoa chuồn chuồn
rơi, vừa bay bay vừa quay tít theo chiều gió … sự
thất vọng tràn ngập trong tôi.
Nhưng có thể đấy là khu vực quanh phi trường,
nơi có nhiều du khách nên người ta phải đổi mới tân
trang cho hợp thời, còn các nơi khác thì vẫn như xưa
thôi mà, tôi tự an ủi mình như vậy.
Thế là ngay ngày hôm sau, tôi nhất định phải đi
ra phố để thấy là mình có lý.
Đứa cháu biết ý định nầy của tôi nên tình
nguyện xin nghỉ phép vài hôm để làm tài xế, tôi tán
thành ngay vì nhớ có lần có một người bạn đã dặn
dò khi biết tôi về VN là : “Đường sá Sài gòn bây giờ
không phải như ngày xưa đâu, phải có người cầm
tay dắt đi chứ không thì lớ mớ là bị lạc mút chỉ đó”.
Và thế là hai chúng tôi lên đường …
Đường trường xa muôn vó câu bay dập dồn
Đoàn hùng binh trong sương lướt gió reo vang.
(Lục Quân Việt Nam –Hương Việt- Văn Giảng)
Nguyễn Thu Hoa