Bản Tin
THÂN HỮU ĐIỆN LỰC
Số 25

TRONG SỐ NÀY

Thư từ liên lạc

Nguyễn Công Thiuần

Thư cuối năm

Nguyễn Trọng Dzũng

C̣n gặp nhau (Trích liên mạng)

(Thơ) Tôn Nữ Hỷ Khương

Bài phỏng vấn GS NK Nhẫn về điện hạt nhân  Nguyễn Khắc Nhẫn

Viếng bạn miền xa

Sông Đồng Nai

Sung sướng tuổi già (Thơ)

Tràm Cà Mau

Về hưu (Thơ)

Thu Hoa

Chỉ một sát na hơi thở mà thôi

Sương Lam

Người c̣n đó tôi c̣n đây (Thơ)

Sương Lam

T́nh đầu

Hiền Vy

Mạ của con (Thơ- Trích liên mạng)

(Dịch của Susan Schultz) CNB

Bài t́nh thơ tháng sáu (Thơ)

Sương Lam

Louisiana với thành phố New    Orleans                          Lang Thang

Tại sao tôi bị đưa ra Bắc

Nguyễn Trọng Dzũng

Xóm đạo Houston

Nguyễn Phục Hưng

Con gái người dưng

(Trích liên mạng) Hoàng Lan Chi

Đọc báo giùm các bạn

NCT

Dỗ cháu (Thơ)

DLK

Gió mùa thu(Thơ)

Thu Hoa

Chuyện ... lẩm cẩm

Nhiều thân hữu

Tạp ghi i-meo

Nhiều thân hữu

Tạp ghi Hai Hát

Hai Hát

Tấm ảnh năm xưa

 (Thơ)

NMB

Tạp ghi Cậu Năm

Cậu Năm

Tạp ghi Thu Hoa

Thu Hoa

Nhớ về nha Trang Bị (Thơ)

Thu Hoa

H́nh ảnh sinh hoạt

Nhiều thân hữu

T́nh thân hữu bao la

Vơ Văn Hoàng

Dư âm đại hội họp mặt THĐL tại Paris-Brussels, Âu châu, 9/2004

Nhiều thân hữu

Dư âm đại hội họp mặt THĐ Úc châu tại Brisbane, Queensland, Úc, 3/2005

Nhiều thân hữu

Dư âm đại hội họp mặt THĐL tại Montréal, Canada, 7/2005

Nhiều thân hữu

Sổ tay sinh hoạt

Nhiều thân hữu

Chúc mừng

Phân ưu


 

Thế là cha tôi đă ra đi vĩnh viễn rồi !!

Tôi lại chợt nhớ lời giảng của một vị Thiền Sư về kiếp người sống được bao nhiêu năm? Nhiều câu trả lời đă được đưa ra. Kẻ th́ bảo “100 năm” như chúng ta thường chúc nhau “Sống lâu trăm tuổi”. Người th́ bảo chỉ có “60 năm” qua câu hát “60 năm cuộc đời”. Tuy nhiên cũng đă có những đứa trẻ thơ có tên đề trên mộ chí rồi! Vậy đời người sống được bao nhiêu năm là đúng? Bạn nghĩ ǵ về câu trả lời sau đây: “Đời người sống dài lâu chỉ bằng một hơi thở mà thôi!” Mà đúng thật khi tôi được chứng kiến giờ phút lâm chung của cha tôi lúc người thở hắt một hơi thở cuối cùng trước khi từ giă cơi đời! Mới một phút trước đây người vẫn c̣n đó và bây giờ chỉ một hơi thở ra mà không có hơi thở vào th́ người đă mất rồi! Chỉ một sát na hơi thở mà thôi, Bạn ạ!

Dĩ nhiên một sự mất mát nào cũng đem lại sự đau buồn cho những người có liên quan đến sự mất mát đó, nhất là sự mất mát một người Cha thân yêu của ḿnh sau khi người Mẹ kính yêu đă ra đi hơn 10 năm trước. Bây giờ tôi đă thực sự mất đi cả hai đấng sinh thành! Mỗi lần đọc lại hai câu thơ được viết theo thủ bút thư pháp của một người thân đă đi kính điếu cha tôi, tôi lại bật khóc :

Băo ḷng mất Mẹ níu Cha

Mẹ Cha mất cả con đà níu ai?!

Tôi lưu lạc xứ người đă hơn hai mươi năm rồi. Lần đầu tiên về thăm cha mẹ sau hơn 10 năm xa cách, tôi đă thấy cha mẹ tôi già yếu lắm rồi! Tôi cũng đă bật khóc trong giây phút từ giă cha mẹ để quay về xứ Mỹ v́ nghĩ đến qui luật sinh tử của cuộc đời sẽ đến với những người già yếu như cha mẹ tôi, nhưng tôi đành phải quay về lại một nơi mà ở đó có gia đ́nh nhỏ bé của tôi, có chồng tôi, có con tôi đang chờ đợi. Thôi th́ đành phải mang tội bất hiếu v́ hai chữ Tự Do và Gia Đ́nh! Cô em gái thứ hai của tôi đă ở lại quê nhà nuôi dưỡng, chăm sóc cho cha mẹ tôi khi bịnh hoạn ốm đau trong lúc tuổi già xế bóng. Tôi phải cám ơn em tôi đă hết ḷng hiếu thảo với mẹ cha trong lúc :

Cha mẹ già như trái chín cây

Gió lay nắng động biết ngày nào rơi!?

Khi đă chọn lựa sự ra đi rời xa quê hương xứ sở ít nhiều ǵ tôi cũng đă có lỗi với gia đ́nh và quê hương mà tôi đă sống hơn nửa cuộc đời v́ tôi đă bỏ lại sau lưng những ǵ mà tôi yêu thương nhất để cho con ḿnh, gia đ́nh ḿnh được có một đời sống tốt đẹp hơn!

Những năm đầu nơi xứ lạ, mỗi khi nghe câu hát “Một lần đi là một lần vĩnh biệt. Khi ra đi là mất lối quay về”, tôi lại bật khóc v́ trong thời điểm đó có ai mà nghĩ đến một ngày sẽ được trở lại quê hương. Tôi chỉ biết làm thơ than thở mà thôi mỗi khi nhớ đến cha mẹ già:

Tóc Mẹ bạc hơn, dáng sầu áo năo!

Đôi mắt buồn, phương trời thẳm xa xăm

Bóng h́nh con, chim cá vẫn bặt tăm

Thương cho trẻ có kịp về tang Mẹ!? *

Hoặc là:

Lưng Cha c̣ng thêm, đêm trường lặng lẽ

Bên chung trà héo hắt nhớ thương con

Ngày con về, chẳng biết có được c̣n

Vui xum họp, hay buồn câu tử biệt!! (a)

May mắn thay tôi đă được gặp mặt Mẹ tôi lần cuối trước khi người từ giă cơi đời và 14 năm sau tôi cũng lại được gặp mặt cha tôi trước khi người vĩnh biệt ra đi !!

Sau khi chôn cất cha tôi xong rồi, quay lại căn pḥng cũ mà cha tôi đă ở trước đây, tôi thấy cả một sự trống vắng năo ḷng. Cách đây 3 ngày, người vẫn c̣n đó ốm yếu, mệt mỏi nhưng vẫn giương mắt nh́n đàn con cháu vây quanh như muốn ghi nhớ từng h́nh ảnh thân yêu vào trong tâm năo. Bây giờ người lại nằm cô quạnh ngoài nghĩa trang một ḿnh. Một ngôi mộ mới với những nắm đất c̣n ướt sũng với những cành hoa tươi của bạn bè, của thân nhân đến phúng viếng vừa mới được đắp lên. Mộ của Cha tôi được nằm cạnh mộ của Mẹ tôi ở nghĩa trang sau chùa Kỳ Quang 2 thuộc quận G̣ Vấp.

Tiếng đọc kinh trầm buồn với những tiếng chuông mơ khoan nhặt. Lời nhắc nhở của chư tăng ni chủ lễ về công ơn cha mẹ, về kiếp sống phù sinh của con người trong mỗi lần cúng thất cầu siêu tại chùa đă làm cho mọi người rưng rưng ngấn lệ dù ai cũng biết rằng qui luật sinh tử, tử sinh là chuyện thường t́nh của kiếp người!.

Cha Mẹ tôi chỉ là những người tầm thường, giản dị, không có địa vị cao sang quyền quí, không phải là những anh hùng hào kiệt để cho mọi người phải ca tụng, kính sợ nhưng chúng tôi luôn luôn hănh diện v́ nếp sống đạo đức của hai người.

Mẹ tôi hy sinh tần tăo nuôi con. Cha tôi nghiêm khắc dạy con đạo nghĩa. Cha Mẹ tôi đă dạy cho chúng tôi phải biết làm lành lánh dữ, vun trồng cội phúc, sống như thế nào để cho trên thuận với thiên lư, dưới ḥa với nhân đạo, hợp với đạo nghĩa con người. Mẹ tôi mất đă 14 năm rồi nhưng cha tôi vẫn một ḷng chung thủy, thương yêu mẹ tôi cho đến ngày nhắm mắt. Cha tôi ăn chay trường đă gần 50 năm rồi. Mặc dầu đă 98 tuổi rồi nhưng trí nhớ của người vẫn minh mẫn, thường hay bàn chuyện kinh sách thơ văn với tôi mỗi lần tôi về thăm cha tôi. Bạn bè tôi thường khen ngợi cha tôi có dáng dấp “tiên phong đạo cốt”. Sau ngày Mẹ tôi mất, mỗi lần cha tôi ăn cơm là người bảo phải dọn thêm một chén cơm, một đôi đũa và nhắc thêm một cái ghế ngồi để bên cạnh cái ghế ngồi của người và bảo rằng “Ba để dành cho Má của con”, như thể là mẹ tôi vẫn c̣n sống và đang cùng ăn cơm với cha tôi ! Chúng tôi đă học bài học chung thủy, thủy chung nơi cha tôi. Ngày cha tôi mất đă có rất nhiều phái đoàn tăng ni các chùa đến tụng kinh cầu siêu đưa tiễn cha tôi về cơi Phật! Chắc hẳn cha tôi măn nguyện rồi !

Hôm nay đúng một tháng sau ngày cha tôi mất. Tôi ở phương trời xa này viết đôi hàng để tưởng nhớ cha mẹ tôi. Tôi biết rằng từ nay tôi đă thực sự mồ côi cha lẫn mẹ. Mỗi lần Vu Lan về, tôi sẽ nhận thêm một cánh hoa hồng trắng cài trên ve áo v́ bên cạnh đóa hoa màu trắng dành cho Mẹ tôi là đóa hoa màu trắng dành cho Cha tôi. Đối với tôi, cả cha tôi lẫn mẹ tôi đều đă có công sinh thành ra chúng tôi, đă nuôi dưỡng chúng tôi nên người, đă dạy bảo chúng tôi sống sao cho có đạo nghĩa hợp với Trời Đất và ḷng người. Chúng con cầu nguyện cho Cha Mẹ sớm siêu sinh Tịnh Độ. Ở miền Lạc cảnh xa xôi kia chúng con tin tưởng rằng Cha Mẹ sẽ có :

Những phút giây hài ḷng và sung sướng !

Khi thấy đàn con cháu biết yêu thương

Biết nghĩa ân, biết ḥa ái, kính nhường

Nghe lời dạy của cha mẹ già yêu kính !! *

Nam Mô A Di Đà Phật

Sương Lam

10-17-05

 

(a) trích trong bài thơ Nguyện Cầu của SL