|
Tạp ghi lan man của Thu Hoa
Nói về chữ HẠNH
"cho và nhận" Ở đây, tôi xin mượn hai chữ Cho và Nhận để thay thế hai chữ "bố thí" trong cái Hạnh Bồ Tát của nhà Phật. Tôi không phải là người đạo Phật, không là Phật tử, mà lại cũng không có cái đam mê đi chùa lễ Phật, nghe kinh. Tuy nhiên, tôi lại rất ái mộ những triết lư cao siêu của nhà Phật. Dường như bao giờ cũng vậy, cứ mỗi lần đọc được một trích đoạn, một vài câu văn, nghe được vài lời nói, thấy được vài hành động nào có liên quan đến sự bao dung, quảng đại của nhà Phật là tôi cứ thấy như có một sức mạnh vô h́nh nào đó tác động vào tận tâm cang và âm hưởng rất lâu trong tư tưởng và suy nghĩ của tôi. Đó chính là cái lư do mà tôi muốn nói đến chữ Hạnh của nhà Phật khi tôi đọc Bản tin THĐL số 14, đọc được những bài viết đă qua 10 năm, có thể là đă cũ đối với các thân hữu, nhưng lại rất mới, rất tuyệt đối với tôi (xin cám ơn Anh Thuần đă gởi cho tôi những bản tin cũ, đă cho tôi được sống lại cái xúc cảm của quí bạn hữu 10 năm về trước). Thú thật, khi đọc bài "Về Hạnh Bố Thí" của Du Li, tôi mới thực sự "ngộ" được thế nào là chữ "Hạnh Bồ Tát". Quả thật là nó cao siêu, quảng đại, và bao la đến vô cùng... Tự trong thâm tâm tôi, suốt gần cả cuộc đời này, tôi cũng đă từng có biết bao trăn trở, băn khoăn khi nhận của ai một cái ǵ mà chưa có dịp trả ơn, đền đáp. Và cũng đă có không ít lần, tôi đă thầm thắc mắc Trời cao sao không công bằng, sao lại phân chia không đồng đều cái diễm phúc, cái may mắn, sự sung sướng ấm no cho con người trên thế gian. Và, cũng đă có đôi lúc, tôi tự hỏi rằng tại sao tôi luôn sẵn sàng trang trải tấm ḷng ḿnh cho bạn bè, cho mọi người, sẵn sàng chia sẻ những ǵ ḿnh có cho người thân, cho những cảnh đời cùng khổ, vậy mà sao ḿnh vẫn không có được cái ǵ hết, vẫn chưa t́m được một chút nào b́nh an, hạnh phúc trong tâm hồn. Có phải chăng đó là do sự ích kỷ, do cái chữ Tôi của con người luôn hiện diện nhiều hơn, rơ rệt hơn ḷng bao dung và sự thánh thiện. Thật là một điều hết sức sai lầm, một khiếm khuyết không thể khỏa lấp nếu như tôi không được "ngộ" cái chữ" Hạnh" mà Du Li đă đề cập đến trong bài " Hạnh bố thí " này. Và, đấy cũng là dịp để tôi nhớ lại những t́nh nghĩa nồng ấm mà các thân hữu đă dành cho tôi trong suốt thời gian qua, tôi đă thực sự nhận được cái Hạnh "Cho" của “Hội” THĐL, đă thấy được tấm chân t́nh ấy nó lớn lao và to tát đến dường nào! Tôi nhớ lại, cách đây độ mươi năm, lúc c̣n ở trong nước, tôi có nghe nói ở hải ngoại, có một “đoàn thể” qui tụ những vị đă từng làm việc trong ngành Điện phía Nam trước 75 để sinh hoạt, gặp gỡ, thăm hỏi nhau trên đất khách. Tôi rất vui và hồ hởi với hy vọng sẽ có một ngày nào đó, ḿnh cũng sẽ được gặp lại các vị lănh đạo, bạn bè thân thiết cũ. Do đó, khi chuẩn bị làm hồ sơ xuất cảnh, tôi có hỏi thăm một người đă sinh sống ở Mỹ khá lâu, (đă từng là một nhân viên kỳ cựu, đă có môi trường quen biết rộng khắp trong Cty ĐLVN, và cũng có tên trong danh sách của Bản tin THĐL VNHN) để nhờ giới thiệu tôi vào “Hội”. Nhưng, tôi lại được phán một câu nghe mà chợt vỡ mộng: "Em nên nhớ ngày xưa em chỉ là một nhân viên quèn, chỉ là loại tép riu, bây giờ em có qua Mỹ, th́ lại càng thấp kém hơn so với những người đă đi trước, đă có sự nghiệp, tài sản, mà đa số lại là những người đă từng có chức vụ cao, liệu em có được nh́n nhận, có cho đứng cùng hàng ngũ, có coi là đồng nghiệp không?" Và, thế là, sau khi đặt chân lên đất Mỹ, tôi không dám liên lạc với ai hết, mặc dù trong ḷng tôi rất muốn. Tuy nhiên, tôi nhớ lại, tôi hăy c̣n một vị Quản đốc rất tốt, rất quư mến nhân viên, do đó tôi phải t́m Ông để thăm hỏi cho phải đạo. Và, thế là tôi đă ḍ hỏi và t́m được địa chỉ của Ông, đă viết thư thăm Ông, v́ tôi tin Ông hăy c̣n nhớ đến tôi. Và, cũng thật là bất ngờ, sau đó không lâu, tôi nhận được hai cuốn Bản tin mới và một thư mời dự Đại hội Paris, tôi vui mừng khôn xiết, v́ cứ ngỡ như ḿnh đă "Ước ǵ được nấy", nhưng chưa biết đó là do tấm ḷng, do sự quan tâm đến nhân viên của vị Quản đốc ngày xưa, đă dành cho ḿnh, đă "Cho" ḿnh cái mà ḿnh đang mong ước. Để rồi, qua những ngày đầu bỡ ngỡ, xa lạ, tôi đă được các thân hữu đón tiếp một cách hết sức chân t́nh, đă được giúp đỡ, chỉ dẫn cặn kẽ những điều tôi chưa biết, chưa hiểu, đă xem tôi như một đồng nghiệp thật sự mà không hề phân biệt, đố kỵ hay suy hơn tính thiệt ǵ hết. Những ân t́nh nồng ấm đó nơi xứ lạ quê người quả thật là quí hóa, thân ái đối với tôi biết là chừng nào. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thực sự "ngộ" được chữ "Hạnh" trong t́nh thân ấy nếu như tôi không được đọc Bản tin THĐL số 14, không được đọc mẩu đối thoại giữa Anh T. và Anh D. trong mục thư tín, trong đó, Anh T. đă nhắc lại một chuyện cũ của những ngày đầu Anh vừa vượt biên tới đảo, một nghĩa cử hết sức cao đẹp của một người bạn từ bên Pháp (Anh B.) đă gởi cho Anh một mandat 500 francs kèm đôi ḍng chữ: "Tớ giúp cậu bây giờ, trong hoàn cảnh nầy, cậu đừng thắc mắc ơn nghĩa ǵ hết. Nếu cậu muốn trả ơn cho tớ, th́ ngày sau, khi có điều kiện, cậu hăy giúp một người bạn nào khác của chúng ta". Anh T. đă kết luận, hơn 13 năm qua, tức là vào cái năm 1994 ấy, chính cái t́nh nghĩa nầy đă là động lực và năng lượng hàng đầu giúp Anh giữ vững được nghị lực trong đời sống hàng ngày và cố gắng duy tŕ sinh hoạt thân hữu Điện lực ngày càng tốt đẹp hơn. Đấy là một minh chứng giúp cho tôi "ngộ" thêm được cái nghĩa của chữ "Hạnh" nó to tát, bao la đến dường nào. Và cũng chính cái hạt giống mà Anh B. đă gieo đó, cây "Hạnh" của “Hội” THĐL VNHN ngày càng vững mạnh và phát triển không ngừng, lan tỏa trên khắp năm châu bốn bể, hễ chỗ nào có thân hữu điện lực là có vườn cây "Hạnh", có những tấm ḷng quảng đại, từ bi, biết "Cho" và biết "Nhận". Tôi thật không biết nói ǵ hơn là xin được gởi nơi đây sự trân trọng, kính mến của một người đến sau với tất cả tấm ḷng của ḿnh, tôi trân quư những ǵ mà các thân hữu đă "Cho" và tôi cũng đă "Nhận" được trong những tháng ngày lưu vong nơi đây...
(Tháng 06/04 - Một kẻ đến sau) Vườn Hạnh Ấy… Vẫn Đơm Hoa (Tùy bút nhân ngày Lễ Tạ ơn)
(Thân kính gởi đến quí Anh
Thọ, B́nh, Thuần, Dzũng, như là đôi lời tạ ơn của tôi với những thân
t́nh mà quí Anh đă “cho” tôi trong thời gian qua.) Thế là tôi đă bước vào vườn “Hạnh”, được đi dưới bóng mát của những tàn cây hạnh sum sê đang tỏa hương ngào ngạt khắp bốn cơi tự do trên thế gian này. Một vườn Hạnh mà ngày xưa, khi c̣n ở bên kia bờ Thái b́nh dương xa lơ xa lắc ấy tôi vẫn hằng ngày đêm mong ngóng có dịp đặt chân đến. Có c̣n hạnh phúc nào hơn khi ước mơ trở thành hiện thực, mà sự thực có lẽ c̣n đẹp đẽ gấp trăm ngàn lần ước mơ cỏn con của tôi: “được nhận và đọc những Bản tin THĐLVNHN”, chỉ thế thôi. Nhưng thật ra không chỉ có thế thôi, mà tôi đă được tham gia những hoạt động của “Hội”, được hít thở bầu không khí thân t́nh, vui tươi, cởi mở, đoàn kết của “Hội” và được đi xa hơn hàng vạn dặm để gặp gỡ, chuyện tṛ, thăm hỏi các bạn hữu đă xa cách từ hơn một phần tư thế kỷ qua… Thật là vinh hạnh và diễm phúc cho tôi biết chừng nào! Và chính những thân t́nh này đă cho tôi một niềm tin vững chắc về t́nh bạn, t́nh người, t́nh đồng nghiệp, đồng hương trong những tháng ngày lưu lạc nơi đây với một hành trang rỗng tuếch và một nỗi ḷng u uẩn, bi quan, tự ti mặc cảm của một con người vừa bước ra khỏi vũng bùn, tôi sợ… sợ mọi người chung quanh, sợ những cặp mắt soi mói, nghi ngờ, xa lạ, và sợ cả chính cái bóng của tôi nữa… Nhưng sự thật đă hoàn toàn khác hẳn với những suy nghĩ nông cạn của tôi. Tôi đă được các thân hữu mở rộng ṿng tay tiếp đón ân cần và thân thiện, niềm nở và chân t́nh đến nỗi tôi đă quên khuấy đi mất những e dè ban đầu, đă có niềm tin, đă lạc quan hơn, và đó chính là động cơ thúc đẩy cho tôi quay trở về những ngày tháng xa xưa khi cùng ngồi chung dưới mái nhà Điện lực, và thế là bao nhiêu kỷ niệm tưởng đă ch́m sâu trong kư ức, chợt quay về, chợt bừng sống lại; những khúc phim dĩ văng đang hiển hiện đâu đây… Ngày ấy, ngày xa xưa ấy, sau những ngỡ ngàng khi mới tập tễnh bước vào ngành điện, mới làm quen với cái không khí hăng say chuẩn bị cho các dự án mới, những công tŕnh mới, những đồ án mới qui mô trên khắp mọi miền đất nước từ vĩ tuyến 17 trở vào… những phấn khởi vui mừng đón nguồn điện từ một Đa nhim hùng vĩ, một Đà nẵng đang xây dựng, một Khu miền Đông rạng rỡ với nhiều chi khu đang hoạt động và một Cần thơ đang nối mạch điện cho khắp vùng đồng bằng sông Cửu long… Tất cả những công tŕnh đó đă đem lại cho ngành điện miền Nam một niềm tự hào và là một vinh dự cho những ai đang đứng trong hàng ngũ ấy, trong đó có tôi. Nhưng, khi trời đất bỗng nổi cơn gió bụi, đă làm cho tất cả những vinh quang ấy chợt bay xa, đă làm cho hàng ngàn nhân viên ngành điện phải ră gánh tan hàng để trôi giạt khắp bốn phương trời. Trong những tang thương đó, nơi quê người, có những cây “HẠNH” đă được ươm trồng, người đến trước dắt người đến sau, người đứng vững d́u người khập khễnh, để cùng nhau tiến bước xây dựng cuộc sống mới, tập hợp lại thành một nhóm, thành lập một “hội đoàn bất vụ lợi”, gồm toàn những người ít hay nhiều có cùng các t́nh nghĩa và kỷ niệm, để giúp đỡ thăm hỏi nhau, đem lại cho nhau những nồng ấm giữa cái giá lạnh nơi quê người và rét buốt trong tâm hồn người ly hương. Và, trong hơn hai mươi năm qua, vườn Hạnh ấy ngày càng vững mạnh hơn, phát triển hơn, để biến thành một chất liệu keo sơn gắn bó, đoàn kết thành một khối; càng tỏ rơ hơn cái t́nh người, t́nh bè bạn, t́nh đồng nghiệp, đồng hương nơi quê người trong đại gia đ́nh THĐL, và những vị đă từng có liên hệ với ngành điện trước 75 ở Việt nam. Thật là quí hóa, cao thượng và vĩ đại biết bao, những giá trị tâm hồn, những cây Hạnh thật đúng với cái nghĩa “Hạnh bố thí” theo thuyết nhà Phật mà mọi người trong vườn hạnh đều biết “Cho” và biết “Nhận”, biết đem cái riêng của ḿnh chan ḥa vào cái chung của bạn bè với tất cả tấm ḷng và một niềm vui vô tận, một nguồn hạnh phúc vô biên mà không tiền bạc nào có thể mua được.
(Nov.2004)
T́nh Bạn Chào Bạn !!! Có một lần tôi ngồi lại và chợt nghĩ : “Thế nào là một người bạn nhỉ?” Và tôi đă đi đến kết luận, đó là một người thật gần gũi, thật thân thiết mà tôi có thể tâm sự, chia vui, sẻ buồn, hay những khó khăn trong cuộc đời. Đó chính là Bạn !!! Trên đời này có c̣n niềm vui nào hơn khi có được một người lúc nào cũng sẵn sàng chia sẻ nỗi ḷng, tâm tư, có c̣n sự thích thú nào hơn khi bất chợt gặp được một người thật gần và thật thân. Đó chính là Bạn !!! Tôi nhớ, có một sự gặp gỡ t́nh cờ giữa tôi và bạn, và hôm nay tôi đang rất vui với sự lựa chọn để chúng ta thành bạn với nhau. T́nh bạn thật là kỳ diệu. Chúng ta có thể t́m đến nhau để kể cho nhau nghe những tâm tư sâu lắng trong tâm hồn, những khó khăn trong cuộc sống, những điều mà chúng ta không thể hoặc khó có thể tâm sự cùng những người thân trong gia đ́nh, nơi mà chúng ta đă sống và lớn lên. T́nh Bạn !!! Nhưng,
t́nh bạn là thế nào? Bạn là ǵ nhỉ !!! Niềm Tin, T́nh Thân, Chí Hướng, An Ủi, Lắng Nghe, Rung Động … Bạn là tất cả những điều ấy … và hơn nữa. Không cần biết lư do nào, nơi nào chúng ta đă gặp nhau … Tôi vẫn thích được xem anh như một người bạn. Một t́nh bạn mà nơi đó có : Những lời nói thật nhỏ nhưng tấm ḷng thật lớn … những lời nói đầy ắp thân thương. Những lời nói thật đơn giản nhưng tràn đầy t́nh thân và xúc cảm. - Đó là những điều tuyệt diệu vĩ đại, những điều được gói trọn trong những cái gói nho nhỏ nhưng rất đặc biệt kia, đó là những packages t́nh bạn . Một package mà khi mở ra rồi th́ măi măi sẽ không bao giờ đóng lại nữa. - Đó là một quyển lưu bút luôn được ghi chép, một quyển lưu bút đang được mong chờ để đọc. - Đó là một ṿng xích tuyệt hảo, một giai điệu tuyệt vời đang được chờ lắng nghe và thưởng thức. Chúng ta có thể bất đồng ư kiến, có thể tranh căi; nhưng vẫn luôn quan tâm đến nhau. T́nh bạn vẫn luôn là một điểm hẹn duy nhất cho tất cả. Có thể xuyên qua những bất đồng, căi vă; nhưng sau những lần đó, chúng ta vẫn thấy rằng t́nh bạn luôn là một mắc xích để giữ chặt chúng ta lại với nhau. Một chút những cái nho nhỏ được gom lại để trở thành một t́nh bạn vĩ đại … Một chút hài hước, một chút lắng nghe, một chút kinh nghiệm, một chút lăng mạn… tất cả sẽ trở thành vĩ đại, sẽ kết nối keo sơn gắn bó trong T́nh Bạn ấy. Có những lúc ḷng lao đao, buồn khổ, cô đơn, ta có thể t́m được sự an ủi, nâng đỡ tinh thần, b́nh an trong tâm hồn nơi bạn ḿnh, một người đang chờ lắng nghe, chờ chia sẻ cùng ta những ngọt bùi, cay đắng, hoặc cùng chung vui với ta những hạnh phúc, những niềm vui mà ta mới vừa có được … đó là Bạn, người bạn trong những người Bạn của cái "Ṿng Xoay T́nh Bạn". Ṿng xoay t́nh bạn là thế nào nhỉ ! Chúng ta… bạn và tôi… và một bạn nữa, chúng ta trở thành một nhóm bạn với 3 người, và cứ thế tăng dần ngày càng nhiều hơn, trở thành một "Nhóm Những Người Bạn", thành một Circle of Friends, một ṿng xích t́nh bạn, để đem lại cho nhau tất cả những nồng ấm thân t́nh, những san sẻ buồn vui, thân ái, khó khăn… một ṿng xích t́nh bạn không có khởi đầu và cũng không bao giờ kết thúc… “Một T́nh Bạn Tuyệt Vời, Hoàn Hảo Và Bất Biến.” (Viết
cho Bạn nhân ngày Lễ Tạ ơn 04)
Hạnh Phúc
(Thân gửi tặng anh Dzũng,
một người bạn mà cũng là một người Thầy đă chỉ dẫn cho tôi rất nhiều
hiểu biết trong những tháng ngày qua.) Thượng đế đă ban cho con người trên quả đất nầy một ân sủng hết sức tuyệt diệu, để tưởng thưởng, để đem lại nguồn vui vô bờ bến; cũng như để hóa giải những khó khăn trong suốt cả chiều dài của cuộc đời, đó là : HẠNH PHÚC. Hai chữ Hạnh phúc rất ư là đơn giản, nhưng thật ra nó rất là siêu việt, nó ẩn hiện bất thường, nó chợt đến chợt đi như con thoi, nó to lớn như đỉnh thái sơn, nhưng nó cũng nhỏ bé như chiếc kim may, nếu chúng ta không khéo trân trọng giữ ǵn, vun bồi chăm sóc th́ nó sẽ biến mất trong cái bể trầm luân nầy để rồi không bao giờ, hoặc rất khó khăn để t́m lại. Khi nói
đến hai chữ Hạnh phúc, có nhiều người chỉ nghĩ đến cái Hạnh phúc đời
thường, hạnh phúc vợ chồng của một mái ấm gia đ́nh với con cái đầy đủ,
cuộc sống sung măn, trên kính dưới nhường… nhưng thật ra đó chỉ là cái
hạnh phúc đơn giản của một gia đ́nh, một cá nhân nhỏ giữa biển đời mênh
mông nầy. Nếu nói theo giáo lư nhà Phật th́ đó là cái hạnh phúc khi ḿnh cho ai một cái ǵ và được người đó vui vẻ đón nhận, trân trọng coi đó là niềm vui, là cứu cánh để giúp họ vượt qua được những khó khăn, chông gai mà họ đang vấp phải; hoặc những ǵ họ đang cần, đang thiếu thốn, th́ đó là cái hạnh phúc của người cho và cũng là của người nhận. Ví như khi ta thấy một người đang sắp chết đói, ta mang cho họ bát cơm, họ mừng, ta cũng vui trong ḷng; hay thấy ai đang sắp hụt chân rơi xuống hố, ta đưa tay cho họ níu, họ mừng v́ thoát chết và ta cũng vui v́ cứu được người, hoặc là một ai đó đang ở trong trạng thái mất thăng bằng trong cuộc sống, tinh thần suy sụp, ta đến với họ, mang lại cho họ một niềm tin, một sự chia sẻ, an ủi để giúp họ đứng vững trên trường đời, họ cảm thấy bớt lẻ loi, và ta cũng thấy vui với nguồn hạnh phúc của họ… Có những điều thật đơn giản trong đời sống hằng ngày mà mỗi người chúng ta rất cần, cần phải có để xoa dịu bớt những cú sốc khi phải va chạm với thực tế đau ḷng, khi gặp phải một cảnh đời bất trắc không vượt qua được, trong những lúc chơi vơi đó, nếu có một người biết lắng nghe, biết thông cảm và biết chia sẻ th́ có c̣n niềm hạnh phúc nào to tát hơn: đó là người bạn đang ở bên cạnh ta, đang ngồi trong một góc tâm t́nh để chờ ta mỗi khi ta cần đến họ. Cám ơn Thượng đế đă cho loài người, tất cả mọi người trên trái đất nầy có một tâm hồn, một t́nh thương và một ḷng quảng đại để biết thương yêu, biết trân trọng và biết chia sẻ những ǵ ḿnh có, đă và đang có, cho mọi người, cho những bà con, bạn bè, thân thích, cho đồng loại, cho những ai đang cần, đang thiếu thốn một chút cái hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi nhưng họ chưa t́m được, chưa có được trong tầm tay. Là một con người có tâm hồn và ḷng quảng đại, ai ai cũng sẵn sàng chia sẻ tấm ḷng ḿnh cho mọi người, và một khi đă chia sớt được một chút, dù chỉ một lời khuyên, một sự giúp đỡ, một đôi câu an ủi nhỏ nhoi, khiêm tốn, nhưng đó chính là một cứu cánh thật lớn, thật vĩ đại cho người đang cần nó: ”Một miếng khi đói bằng một gói khi no.” Và, khi
ḿnh cảm nhận được một ai đó đă và đang vui, đang hạnh phúc với sự chia
sẻ của ḿnh, th́ tự trong thâm tâm, trong cơi ḷng ḿnh cũng đang có một
niềm hạnh phúc tràn ngập vô bờ bến. Đó mới chính là cái Hạnh Phúc thực
sự trong t́nh Bạn Hữu, một thứ t́nh cao cả, thiêng liêng và tuyệt diệu
nhất trên cơi đời này, trong thế giới này và trong mỗi con người của
chúng ta…
Nhớ Về Đôi Câu “Chữ Nho” Của Người Đời Xưa
(Thư gởi Anh B.) Vừa qua, nhân đọc được hai bài viết "Sắc tức thị không" và "Nhất tướng công thành" của Anh trên Bản tin THĐL, tôi rất là cảm phục sự uyên thâm chữ Nho và cách thể hiện tư tưởng đầy tính triết lư của Anh, cảm phục vô cùng. Tôi th́ thú thực là rất kém về đường Nho học và triết lư, nhưng đọc những lư luận của Anh và những dẫn chứng, những câu chữ Hán của người xưa, tôi thấy thấm thía biết bao cái hay cái đẹp trong tư tưởng của đạo Phật, của Khổng, Mạnh và Lăo giáo. Tiếc rằng, ngày nay, những sách vở, những pho truyện văn chương, và cả những vị học sĩ uyên thâm Nho và Hán học không c̣n lại là bao, và cũng không có cơ hội, môi trường để thi thố tài năng, để đem sự hiểu biết của ḿnh truyền đạt lại cho hậu sinh, để tôn kính và lưu giữ một nền tảng đạo đức hết sức phong phú mà khó ḷng t́m được bây giờ, cho dù một chút nhỏ nhoi trong cái văn minh tột cùng của nhân loại, nhưng lại là cái thoái hóa tột cùng của đạo đức! Bây giờ, trong tư tưởng của những lớp người văn minh của thời đại nầy, có lẽ họ sẽ cho là chúng ta "hủ lậu" khi nghe chúng ta nói và bàn luận về cái tính triết lư trong Nho học. Nhưng nếu như xă hội ngày nay có được cái môi trường tốt, có thời gian và cơ hội để lư giải một cách triệt để cho mọi người, nhất là lớp trẻ, thế hệ thứ hai, thứ ba sau chúng ta, những cái hay, cái đẹp, cái văn hóa, nho phong, cốt cách, trong tư tưởng Khổng Mạnh, th́ dần dà chắc cũng tạo được một sinh khí mới, một tầm nh́n mới cộng với cái nguồn đức hạnh đă có từ ngàn đời, đă thấm nhuần trong ḍng tộc (có 4 ngàn năm văn hiến) của chúng ta, th́ có c̣n ǵ cao quí, tốt đẹp hơn, đúng không Anh B.? Năy giờ, tôi nói chuyện nghe tào lao quá phải không? Thôi th́ dù sao ḿnh cũng chỉ là hạt cát trong cái bể trầm luân nầy, nếu mơ ước không thành th́ cũng đành :
"Sắc tức thị Không"
"Bát nhă chân vô tông, Mà thôi, sức người có hạn, c̣n ư Trời th́ vô cùng, làm sao lường trước được chuyện ǵ cho ngày mai, ngày kia, xin cho tôi được lặng yên để thầm nghe những cơn sấm sét đang từ từ rung chuyển đất trời :
"Lặng yên nhưng sấm sét
vô cùng Nằm mơ,
chợt nhớ vài câu chữ Nho, đối đáp với Anh cho vui, chứ thật ra như Anh
đă nói: “Trong thiên hạ có bốn bồ chữ, Cao Bá Quát đem theo hết ba bồ,
Anh Nghĩa giữ một bồ, c̣n lại cho Anh có ‘nhứt bách tự’, mà theo tôi nhớ
mang máng, chữ "bách" là trăm, như vậy Anh hiện có đến một trăm chữ Nho,
cũng là cả một bồ đấy chứ không phải ít đâu nha. Thôi xin đừng dấu nghề
nữa, hăy ra tay thi thố tài năng, xếp kiếm cung qua một bên để múa bút
viết thêm vài ba áng chữ Nho cho thiên hạ cùng thưởng thức với.
"Dục trừ phiền năo tu vô
ngả
Ông Bà và Cháu
(Thân tặng Quí Anh Chị vừa lên chức Ông, Bà) Đối với người Á Đông chúng ta, cái t́nh cảm gia đ́nh luôn gắn bó với cuộc sống của mỗi con người, từ lúc mới lọt ḷng cho đến thế hệ thứ hai, thứ ba và có đôi khi là thứ tư nữa. Vào thời đại nầy, tuổi thọ của con người ngày càng cao th́ càng có nhiều thế hệ Ông Bà, Cha Mẹ, cháu, chắt cùng ở chung trong một mái ấm, đó là bên Việt nam; c̣n bên các nước tân tiến nầy th́ trong những ngày lễ lộc hoặc mỗi tuần, mỗi tháng, tất cả các con cháu đều tụ tập về quây quần bên Ông Bà, nhất là những khi có con gái hay con dâu mới sanh, Ông Bà thường đề nghị rước cháu về nhà, để vừa chăm sóc cho Mẹ cháu vừa chăm sóc cho cháu. Theo người phương Đông th́ mỗi khi nh́n một gia đ́nh nào có hai ba thế hệ quây quần bên nhau, có con đàn cháu đống th́ họ cho đó là một gia đ́nh Đại Phúc. Trên đời này, có c̣n cái hạnh phúc nào hơn khi được ngắm những đứa cháu ríu ra ríu rít vây quanh, được ngắm những con búp bê vừa mới chào đời đang say sưa trong giấc ngủ với cái miệng luôn chúm chím cười, hay khóc rấm rứt, hoặc mếu méo xệch v́ Mụ Bà đang dạy cháu ! Hoặc theo dơi cháu lớn lên từng ngày, coi cháu đă biết lẩy chưa, biết trườn chưa, có nhận ra Cha Mẹ Ông Bà chưa, có bú được nhiều không, có lên cân đều không, nói chung là quan tâm xem cháu có tăng trưởng b́nh thường như mọi đứa trẻ, như những đứa con của ḿnh ngày xưa không? Tất cả những niềm vui, những lo lắng, bồn chồn đó dường như đă dần qua, đă đi vào dĩ văng từ lâu, nay chợt bừng trổi dậy trong ḷng của các bậc làm Ông làm Bà, được “lên chức”; một chức năng thiêng liêng, một hạnh phúc tuyệt vời với cả một sự tự tin vững chắc, đó là “kinh nghiệm” đă trải qua khi làm Cha làm Mẹ của mấy mươi năm về trước. Mà, có đôi khi c̣n “khỏe” hơn là làm Cha làm Mẹ nữa. V́ Ông Bà chỉ có thương yêu với nựng nịu cháu thôi, chứ đâu có thức đêm thức hôm lo chuyện thay tă, cho cháu bú, dỗ dành khi cháu khóc, đâu có lo để ư coi ở đâu có “sale” tă hay sữa để đi mua, đâu có canh ngày đi chích ngừa, đi khám sức khỏe định kỳ, đâu có phải ở sát bên cạnh cháu mỗi ngày, ẳm bồng ru ngủ dỗ dành mỗi ngày, nói chung là đủ thứ chuyện hầm bà lằng để lo của các vị làm Cha làm Mẹ, c̣n Ông Bà th́ chỉ nhắc nhở thôi chứ đâu có nhúng tay vô mấy cái vụ đó. Nhưng nói là nói vậy chứ cái Hạnh Phúc làm Ông làm Bà nó vẫn cứ như ngày càng đi cùng chiều với sự tăng trưởng của đứa cháu bé bỏng kia, cứ mỗi lần thấy cháu ê a là Ông Bà cất giọng ngọng nghịu theo, mỗi lần thấy cháu lật là vỗ tay reo mừng, mỗi lần thấy cháu ḅ, hay ngồi nhổm dậy là ḥ hét cổ vũ theo. Rồi lại c̣n được dịp viết vào quyển nhật kư hay gia trang những ḍng t́nh cảm nóng bỏng dành cho đứa cháu cưng, hay gọi điện thoại khoe khoang cùng bạn bè những đổi thay của đứa cháu đang lớn lên theo từng ngày tháng … nào là cháu tôi đă mọc được mấy chiếc răng, đă biết đi lẩm đẩm hay biết nói bập bẹ tiếng Ba tiếng Mẹ, tiếng Ông tiếng Bà rồi… có biết bao nhiêu thứ để tṛ chuyện, để hănh diện khoe cùng bè bạn, và cũng có biết bao nhiêu thứ bận rộn từ khi được lên chức… đi đâu cũng vội vội vàng vàng về cho mau v́ nhớ cháu, một ngày không gặp cháu là đă nôn nao, chờ đợi; nghe cháu ấm đầu sổ mũi là đă lo toáng lên, nghe cháu lười bú là đứng ngồi không yên, và… c̣n có đôi khi bị “đụng” với Ba Mẹ của cháu nữa, v́ Ông Bà th́ bảo: “đă có kinh nghiệm nuôi con từ mấy mươi năm qua rồi”, c̣n Cha Mẹ cháu th́ bảo: “con của con chứ bộ con của Ba Má sao”. Ôi thôi, chung qui cũng chỉ là t́nh cảm gia đ́nh hết cả mà! Nhưng, nghĩ lại cho cùng, th́ dù sao đó cũng là biển cả t́nh thương của Ông Bà đấy thôi, c̣n Cha Mẹ các cháu th́ cũng nên tế nhị để tránh làm tổn thương t́nh cảm của Ông Bà dành cho con ḿnh, nên tâm niệm rằng sợi dây t́nh cảm chất ngất trong trái tim và trong ḷng của những bậc làm Ông làm Bà luôn dành cho con cháu một sự yêu thương vô bờ bến… v́ trong ḷng của những người lớn tuổi lúc nào cũng thấy cô đơn lạc lơng giữa ḍng đời đang rộn rịp ngoài xă hội, cảm thấy dường như ḿnh đang bị bỏ rơi, dường như ngày ḿnh càng trở nên vô dụng hơn, và dường như ngày tháng càng thu hẹp hơn, càng có ít thời gian để sống hơn, đó chính là cái nguyên nhân để Ông Bà t́m đến con cháu nhiều hơn, muốn được chăm lo gần gũi với con cháu nhiều hơn. Tuy nhiên, trong thời đại ngày nay, không c̣n những Ông Bà trong văn chương sách vở xưa: “Ông th́ râu tóc bạc phơ, bà th́ miệng móm răng long, nhai trầu bơm bẽm” nữa. Mà Ông Bà của cái xứ Mỹ này th́ lái xe sport chạy bon bon trên xa lộ, quần short áo thun đi tập thể thao, hay đi dạo trên internet, hoặc gặp gỡ bạn bè trong những cuộc họp mặt, những hội hè đ́nh đám… có biết bao nhiêu việc để làm trong những lúc thảnh thơi “thơ túi rượu bầu” của tuổi Xuân tàn... Nhưng,
tất cả những công việc tất bật ấy dường như không bao giờ làm cho Ông Bà
quên đứa cháu cưng, món quà mà Thượng đế vừa trao cho gia đ́nh, không
quên nhắc nhở Cha Mẹ cháu phải đưa cháu đến với Ông Bà, không quên ôm
cháu vào ḷng nựng nịu, hay ẳm ra một góc nào đó để có dịp “bi bô” tṛ
chuyện riêng tư với cháu, để được trở về cái dĩ văng của mấy mươi năm về
trước, khi ḿnh làm Cha làm Mẹ … Tóm lại,
cái t́nh cảm giữa Ông Bà và cháu đă có từ ngàn xưa, đă là một sợi dây
thừng ràng buộc thật chặt trong từng gia đ́nh của người Việt nam nói
riêng và người Á Đông nói chung, nó hết sức lớn lao mà không ǵ có thể
sánh được. Trẻ thơ hồn nhiên đem lại nguồn vui cho Ông Bà, và Ông Bà
thương yêu chăm sóc đem lại sợi dây t́nh cảm gắn chặt keo sơn cho nền
móng hạnh phúc gia đ́nh, một nền Hạnh Phúc không tiền bạc nào có thể
đánh đổi được.
Tiếng Nhạc Tuyệt Vời
(Thân tặng anh chị LM Trùy) Một nhà phê b́nh văn học đă nói "Âm nhạc có một cách thế cảm thụ thật là tuyệt vời, nó thấm sâu vào tận trong tâm hồn, trong khối óc và trong trái tim của mỗi con người". Đó là câu nói mà tôi đă thoáng nghe qua, và nhớ măi trong đầu v́ nó rất có ư nghĩa, và tôi cũng nghiệm được rằng một khi âm nhạc đă ngấm sâu vào trong tâm hồn ta rồi th́ nó chiếm ngự luôn nơi đó để tồn tại, để giữ thăng bằng cho cuộc sống, để giúp con người vượt qua được bao chông gai, hiểm trở gập ghềnh trên những nẻo đường đời vô tận... Cách thế cảm thụ âm nhạc thật là phong phú, đôi khi đi trên đường, ta thoáng nghe một câu hát, một điệu nhạc hay một tấu khúc có giai điệu thân quen, mà ta đă từng nghe, từng yêu thích, đă bị ch́m sâu trong kư ức... thế là cả một hoài niệm xưa sống lại, những kỷ niệm cũ chợt quay về ... Tất cả những điều nầy đă chứng minh cho tôi nhận thức một cách rơ ràng hơn khi may mắn được thưởng thức những tấu khúc của Anh Trùy, một THĐL, một chuyên viên kỹ thuật nhưng lại có tâm hồn nghệ sĩ và là một tài năng âm nhạc: Đó là những tấu khúc trên trang web mà Anh vừa giới thiệu với bạn bè trong nhóm THĐL. Khi mở trang web ra, click vào từng bản nhạc để nghe, để lắng nghe những giai điệu mượt mà qua tiếng đàn: Âm thanh bay vút theo từng nốt nhạc, cung đàn, tôi cứ có cảm tưởng như tất cả không gian và thời gian đều ngưng đọng nơi đây, trong gian pḥng này với một sự thanh thoát đến lạ kỳ. Tất cả mọi thứ dường như đang bay bổng theo những tiếng nhạc ḥa quyện, đan xen vào nhau, nhịp nhàng và lă lướt, êm đềm và réo rắc đến vô cùng ... Và, thế là những kỷ niệm đă bị ch́m sâu trong kư ức chợt quay về trong tôi: những tấu khúc nổi tiếng của những nghệ sĩ lăng du trên đường phố Duluth của ngày nào chợt bừng sống dậy... ... Cách đây hơn hai năm, tôi có dịp đến thăm người anh họ, đang sinh sống ở Duluth, một tỉnh nhỏ của tiểu bang Minnesota. Tuy là một thành phố nhỏ, nhưng Duluth lại có một quang cảnh thật sinh động, thật đẹp, đẹp trong suốt bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mỗi mùa một cảnh, một khung trời và một màu, một vẻ. Nhưng đối với tôi, cái vẻ đẹp tuyệt vời của Duluth, lại là những tiếng nhạc của những ban nhạc lưu động, những nghệ sĩ tài tử trên đường phố. Cứ mỗi khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh đèn vàng vọt bên đường bắt đầu loé lên, th́ có những giàn nhạc sống bắt đầu xuất hiện, già có, trẻ có, tay đàn, tay trống, tay keyboard, tay kèn, lập tức ḥa lên những giai điệu thánh thót của những bài oldies êm đềm dịu dàng lả lướt, họ say sưa trong tiếng nhạc mà không bao giờ ngước mắt nh́n xem có bao nhiêu khán thính giả đang đứng vây quanh, dường như họ đang chơi đàn cho riêng họ, đang dùng cái âm thanh réo rắt của tiếng đàn để đem lại cho đường phố một sự ḥa nhă, đem lại cho mọi người một sự nhẹ nhàng sau một ngày dài lao lực mệt mỏi... họ đem tiếng đàn đến cho mọi người, mà cũng chính là để cho họ, những nghệ sĩ tài tử và thật là tài tử trên đường phố. Tôi quí
mến họ, v́ những tiếng đàn tuyệt vời, v́ giai điệu nhẹ nhàng của những
bài oldies thân quen, mà cũng chính v́ họ đă đưa tôi trở về những chuỗi
ngày xa xưa của tuổi thanh xuân bát ngát trong thanh b́nh no ấm của nửa
thế kỷ về trước, cái ngày mà tôi đă biết mê và say sưa ngồi nghe những
giai điệu mượt mà trong các chương tŕnh nhạc ḥa tấu trên đài phát
thanh Pháp Á, nghe đến quên cả học bài. Có lẽ chính v́ vậy mà cái suối
nguồn âm nhạc ấy nó đă ăn sâu vào tâm hồn, vào tâm năo tôi suốt từ mấy
mươi năm qua, và dường như nó chỉ tạm thời ngủ quên trong những tháng
ngày cơ cực sau 75, để rồi nó lại bùng phát dậy khi tôi bất chợt được
nghe lại những giai điệu thân quen ấy trên đường phố Duluth, cũng như
khi được may mắn thưởng thức những tấu khúc tuyệt vời trên trang web của
thân hữu LM Trùy, cũng những giai điệu nhẹ nhàng, lả lướt, réo rắc liêu
trai ấy, thật là thanh thoát biết bao! Những tiếng nhạc tuyệt vời...
Bức Tâm Thư (thứ
hai) Mai thân yêu, Thế là đă một năm trôi qua, một năm kể từ cái ngày tôi đặt bút viết bức tâm thư thứ nhất gửi cho Mai, một bức thư có tên nhưng không có địa chỉ người nhận, do đó tôi đă gửi nhờ trên Bản tin Thân hữu Điện lực Việt nam Hải ngoại, một địa chỉ thân tín của tất cả chúng ta, những cựu nhân viên ngành Điện trước 75, hiện đang sinh sống trên khắp năm châu bốn biển, rất xa, nhưng lại rất là gần gũi, thân thiết, thương mến nhau biết là chừng nào !!! Đó là lư do đă thúc giục tôi viết và gửi nhờ bức tâm thư cho Mai trên Bản tin THĐL, với hy vọng là bức thưsẽ đến tay một bạn nào đó, đă quen và có biết về Mai, sẽ vui ḷng cho tôi đôi chút tin tức về Mai, cho tôi nhịp cầu nối để chúng ta lại được gặp nhau, được hội ngộ sau 29 năm xa cách... Rồi khi bản tin THĐL 24 lên đường ra đi mang theo niềm tin và hy vọng của tôi... tôi đă đếm từng ngày, từng giờ, từng tháng trôi qua, đă lục t́m từng lá thư trong Mailbox trước cửa nhà, đă check mail mỗi ngày hai ba bận, đă chờ mong, trông ngóng suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày qua, nhưng thư đi th́ có mà thư về vẫn như bóng chim tăm cá ... Do vậy mà bây giờ, tôi lại viết bức tâm thư thứ hai này, lại xin gửi nhờ trên bản tin THĐL số 25 đang được các anh chị sắp xếp, chọn lọc, sửa bài, soạn thảo, rồi đưa đến nhà in cho lên khuôn, xong mang về nhà để "tứ đại sư huynh" tụ họp lại, cho vào bao b́, dán tem (mà các anh đă tự ví công việc của ḿnh là việc liếm tem, là "hội liếm tem"), nhưng đó chỉ là câu bông đùa cho vui khi phải bỏ công việc riêng tư để ngồi lại cả ngày, mà có thể là cả hai ba ngày nữa kia, để ghi tên, ghi địa chỉ của từng thân hữu trên b́ thư, dán lại rồi mang ra Bưu điện gửi đi. Mà nào có phải chỉ vài mươi địa chỉ đâu, chúng ta có đến gần năm trăm thân hữu cơ... một công việc không hề có tên, nhưng lại có một sức mạnh, một hiệu năng hết sức phi thường, đó là sự kết nối, chất keo sơn đă gắn chặt năm trăm cựu nhân viên ngành điện trên khắp thế giới lại với nhau suốt mấy chục năm qua và sẽ c̣n măi măi về sau nữa... Mai thân
yêu, Tôi vẫn tin tưởng rằng trái đất tṛn, rồi th́ chúng ta cũng sẽ có
ngày gặp nhau thôi, cho dù lúc đó hai mái đầu xanh ngày nào, đă điểm
sương sớm nắng chiều; cho dù bụi thời gian đă xóa nḥa tuổi Xuân của
chúng ta từ lâu, cho dù những kỷ niệm êm đềm xưa cũ đă bắt đầu nhạt phai
trong trí nhớ, nhưng t́nh bạn vĩnh cửu của chúng ḿnh th́ vẫn luôn luôn
ở lại trong tâm hồn, trong trái tim ḿnh... có phải không Mai ? Thu
Hoa (Sept, 09.2005) |